|
Người ta ai cũng là da
thịt,
Con dân một nước người
nào chả là đồng bào?
Thế mà, ác nghiệt thay:
công thần dám tỏ ḷng
trung với nước lại bị đe
nẹt, lao tù. Em gái nhỏ
chỉ ngồi nhà xiển dương
ḷng yêu nước cũng bị
đày vào lao ngục. Kẻ sĩ
dấn thân bảo vệ công lư,
phản đối quân xâm lược,
góp sức ḥa giải, ḥa
hợp dân tộc cũng bị sách
nhiễu, vu tội, cầm tù.
Máu xương đồng bào nào chảy
chả làm đồng bào nào phải
ngậm ngùi, thương xót?
Thế mà, ghê gớm thay:
tượng đài vong hồn, oan
hồn của đồng bào ở tận
nơi xa xứ cũng bị ŕnh
rập, san phẳng. Vong hồn
tử sĩ quyết chiến bảo vệ
biển đảo quê hương vẫn
không được ghi nhận. Di
tích máu xương hiển hách
chống Bắc triều xâm lược
ở rừng sâu, núi thẳm
cũng bị tẩy xóa, che
lấp, đục bỏ.
Đồng bào nào chả căm
phẫn khi Bắc triều bách
hại đồng bào, xâm phạm
lănh thổ, sỉ nhục quốc
thể?
Thế mà, ngạo ngược thay:
dám gọi bô lăo phản đối
Bắc triều xâm lược là
“phản động”. Dám che cho
cả bàn chân đă đạp thẳng
vào mặt người yêu nước.
Coi khinh cả lớp nhân sĩ
đă chán đời nô lệ. Sỷ
nhục cả truyền thống
4000 năm không khuất
phục.
Nhưng người xưa đă nói
“nhật nguyệt mờ rồi lại
sáng”. Người có lỗi vẫn
có thể hối. Kẻ mắc tội
vẫn c̣n đường cải.
Hăy để cho đồng bào nói
những ǵ đồng bào muốn
nói. Hăy đảm bảo an toàn
cho đồng bào được thể
hiện những vui buồn, yêu
ghét của đồng bào trong
ôn ḥa. Hăy thôi dùng
“đồng bào” cho những
toan tính riêng tư, đảng
phái. Hăy tôn trọng pháp
luật. Đó mới là bắt đầu
biết nghĩ đến “xương máu
đồng bào”.
13/08/2011
Phạm Hồng Sơn
<<trở về đầu trang>>