|
Thiên Chúa – nguồn bình an đích thực !
Cha mẹ kính mến
Lời đầu thư con xin được vấn
an sức khỏe cha mẹ. Con biết
sức khỏe của Cha Mẹ ngày
càng yếu hơn vì lo lắng cho
đoàn con. Con xin lỗi Cha Mẹ
vì gần đây đã làm cho Cha Mẹ
phải lo nghĩ làm ảnh hưởng
đến sức khỏe của mình. Con
cũng xin lỗi những lỗi lầm
trong quá khứ mà đã làm Cha
Mẹ tổn thương, những ngày
tuổi trẻ bồng bột không vâng
lời Cha Mẹ. Con xin lỗi cả
những lỗi lầm có thể xảy đến
trong tương lai nữa.
Con viết thư này gửi Cha Mẹ
như một lời tri ân vì tất
cả. Trước hết con cám ơn Cha
Mẹ, điều này con chưa nói ra
lời được bao giờ, vì đã sinh
ra con, đã dưỡng dục con
trong một gia đình Ki-tô
giáo. Con cám ơn Cha Mẹ vì
đã dành tình yêu thương cách
đặc biệt cho con. Con cảm
nhận được tình yêu của Mẹ
những đêm con cảm cúm, bệnh
tật, Mẹ đã lo lắng cho con
nhiều. Con cám ơn sự nghiêm
khắc mà Cha đã dùng để dạy
con, nhớ những lần làm phiền
lòng Cha Mẹ để bị đánh đòn.
Con mong Cha Mẹ luôn giữ gìn
sức khỏe, để sống với đoàn
con lũ cháu.
Con thấy Cha Mẹ thường hay
bị phiền lòng bởi chúng con
– đứa nhỏ cũng như người đã
lập gia đình. Con đau lòng
lắm vì một số anh chị làm
Cha Mẹ không vui. Nếu là em
thì chắc con sẽ dùng lời răn
đe mạnh lắm nhưng vì đó là
các anh chị nên dù gì con
vẫn không dám vô lễ.
Để được thanh thản hơn Cha
Mẹ cũng đừng quá bận tâm,
quá lo lắng. Vì dù sao thì
các anh chị cũng đã đủ lớn
cả rồi, đã có gia đình cả
rồi, cũng có khoảng trời
riêng. Hơn nữa, nếu có nhắc
nhở, khuyên răn dạy bảo
nhưng cũng không nên vì
những điều bên ngoài mình mà
mất bình an. Bọn con còn trẻ
người non dạ nên nhiều khi
không hiểu hết được lòng Cha
Mẹ và nhiều khi anh chị cũng
lỡ lời, nói mà không nghĩ,
nói một cách quá “vô tư”.
Xin Cha Mẹ cứ nghĩ là do sự
ngu dốt của bọn con mà đừng
chấp tội.
Riêng phần con, Cha Mẹ yên
tâm, con đủ lớn để đảm đương
những chuyện xảy ra. Con cám
ơn Cha Mẹ và anh chị em đã
quan tâm lo lắng cho con.
Ảnh : Bạn Minh Nhật cầu nguyện cho nạn nhân của bất công xã hội - Chúa Nhật. 29/05/2011
Cha Mẹ cũng hiểu tình trạng
xã hội Việt Nam hiện nay nó
bất ổn như thế nào rồi đó ạ.
Con dám khẳng định nếu có gì
bất ổn xảy ra cho con đều là
từ cái hệ thống tàn ác này
gây ra. Chắc Cha Mẹ đang bực
mình là tại sao biết là có
thể có những bất trắc xảy ra
mà còn lao đầu vào? Thưa Cha
Mẹ! Con vẫn còn nhớ có những
lần nói dối bị đánh đòn rất
đau. Cha Mẹ đã dạy con sống
cho nên người. Sống cho nên
người đó chắc chẳng có gì
khác đó là sống có ích cho
người khác, sống chân thật,
biết bảo vệ Công lý – sự
thật, xây dựng hòa bình và
tình liên đới với anh em???
Con lại được sinh ra trong
một gia đình Ki-tô giáo –
một gia đình Công Giáo thực
hành. Từ nhỏ con đã được Cha
Mẹ cho tiếp cận với Kinh
Thánh. Tại sao Cha Mẹ lại
cho con tiếp cận Lời Chúa
sớm thế? Chắc cũng muốn con
sống theo những Lời ban sự
sống đó? Con đang vang vọng
bên tai câu lời của Chúa:
Thầy là đường, là sự thật,
là sự sống. Và lời nhắc nhở
của Ngài: Chính anh em là
muối cho đời, là ánh sáng
cho trần gian. Nếu con không
sống những lời mà Chúa dạy
thì con cũng chỉ như một nắm
muối đã nhạt không còn mặn
nữa, vậy thì chỉ còn biết
đem đổ ra đường cho người ta
chà đạp. Hoặc nếu sống “nửa
nạc nửa mỡ” (thánh Phao lô)
thì thật là kinh tởm, đáng
bị mửa đi. Cha Mẹ đã không
hay nhắc con nhớ cầu nguyện,
tìm Nước Chúa trước đó
thôi?? “Tiên vàn, hãy tìm
kiếm Nước Thiên Chúa trước
và các sự khác người sẽ ban
cho sau”, cuộc hành trình
tìm kiếm đó là “cửa hẹp” chứ
đâu dễ dàng gì. Và thật là
vô ích cho đời sống Ki-tô
hữu nếu không được gặp Chúa.
Mà một khi gặp được Đức
Ki-tô sẽ biến đổi phận
người, biến đổi cả con
người, và ngài sẽ ban cho
bình an – bình an đích thực.
Không thể có bình an đích
thực được nếu không có Chúa
và không làm theo lời ngài.
“Hiến Chương Nước Trời” chỉ
cho cách vào. Con không dám
tự tin nhưng nhờ ơn Chúa con
có thể nói rằng con đang
bước theo một trong những
mối phúc của Ngài: Phúc cho
ai bị bách hại vì lẽ công
chính.
Con xét thấy mình chẳng làm
gì đáng để bị đối xử bất
công cả. Con đã vì quê hương
đang trên bờ vực thẳm, đang
có nguy cơ bị quân Tàu chiếm
nên đi biểu tình. Biểu tình
là quyền vậy mà con bị bắt
và làm khó đủ điều.
Con có làm gì ngược lại lợi
ích của dân tộc không? Con
chỉ cộng tác với các cha
DCCT trong công tác loan báo
Tin Mừng của Sự thật – tình
yêu. Vậy mà con bị săn đuổi.
Là một người Công Giáo con
không thể khoanh tay làm ngơ
trước nỗi đau của dân tộc,
của con người, của Giáo Hội.
Cha Mẹ cũng biết những đau
khổ của con người trong xã
hội VN rồi đó. Những nỗi đau
tinh thần và vật chất. Chúa
nói Ngài đến để cho chúng ta
được sống và được sống dồi
dào. Và Ngài cũng muốn chúng
ta yêu thương nhau và cùng
thăng tiến cuộc sống.
Con biết khi chiến đầu cho
sự thật, cho Tin Mừng thì
con sẽ bị người ta hãm hại,
thù ghét và thậm chí bị giết
chết. Nhưng lời Chúa nhắc
nhở cho con biết “Vì danh
Thầy, an hem sẽ bị mọi người
thù ghét nhưng kẻ nào bền
chí đến cùng kẻ ấy sẽ được
cứu”.
Con xác tín: chỉ có Thiên
Chúa là Đấng tối thượng trên
cuộc sống của con. Không ai
có thể cất sự sống của con
mà nằm ngoài bàn tay quan
phòng của Chúa. Ngài có sẵn
lộ trình cho con, an bài mọi
chuyện và nếu đời con thực
hiện được lộ trình đó thì ơn
cứu độ đang chờ con.
Nhiều lần trong đời con hỏi
mình đâu là sứ vụ của đời
con? Đâu là ý Chúa trong
cuộc đời con. Hơn ai hết con
là người gặp phải tình trạng
bối rối và hỏi Chúa: Lạy
Chúa con phải làm gì? con
phải làm gì đây lạy Chúa?
Viết những dòng này con cũng
đang tự hỏi mình câu đó. Đâu
là ơn gọi đích thực của con?
Nhưng con chắc một điều là
dù ơn gọi của con là gì đi
nữa thì có một điều mà Ngài
muốn con thực hiện trong đời
mình đó là: Làm cho danh
Chúa được tôn vinh qua công
việc phụng sự Chúa, phục vụ
con người.
Con biết Cha Mẹ hay nói mình
chưa là gì cả, chưa có danh
phận gì… đúng. Con không là
gì cả trong thế giới này,
không là gì cả trong xã hội
và giáo hội này. Tuy nhiên
đó không phải là lý do biện
minh cho việc mình không dấn
thân. Ở trong mắt người đời
có thể con không là gì cả,
không có chức phận, không
tài giỏi, không làm được
chuyện đại sự này nọ. Nhưng
trong Chúa, con biết con là
ai. Con là khí cụ của Chúa.
Là khí cụ của Ngài con không
có quyền ra lệnh cho Ngài
phải làm thế này thế nọ? Là
khí cụ của Ngài, con chấp
nhận để cho Ngài toàn quyền
sử dụng. Là khí cụ của Chúa
con không ngại những đau
khổ, những thử thách do kế
hoạch của Ngài trên đời con
và con bình an chấp nhận mọi
chuyện vì biết mình đã thi
hành đúng ý Chúa. Mọi sự lo
lắng cho an nguy bản thân,
cho tương lai sự nghiệp với
con giờ phút này chỉ là phù
du. Con tin Chúa có cách của
Ngài để làm cho đời con được
thăng hoa. Con chỉ biết cảm
tạ và cầu nguyện với Ngài
trong mọi biến cố cuộc đời.
Con muốn các em của con tiếp
tục được đi học lại. Con
nghĩ giáo dục là chìa khóa
để thoát nghèo, để thay đổi
cuộc sống. Các em còn trẻ,
tương lai còn dài vì thế cần
phải có một nhận thức sáng
suốt. Các em cần tiếp xúc
nhiều với thế giới bên
ngoài, cần được có một khung
trời rộng mở để thực hiện
những lý tưởng của cuộc đời.
Ông cha ta có câu “đi ra cho
biết đó đây, ở nhà với mẹ
biết ngày nào khôn”. Đi ra
đó đây giúp các em học được
nhiều điều và ít ra là khi
phải về nhà thì các em cũng
thỏa mãn rồi vì đã được có
cơ hội thăng tiến. Còn vấn
đề các em có đi tu được hay
không? Đó là chuyện của
Chúa, ơn gọi là của Chúa.
Không chỉ muốn là được, mà
còn phải đó là kế hoạch của
Chúa nữa. Hãy trao cho các
em cơ hội để thử thách đời
mình cha ạ. Con biết là lo
cho con đi học thì tốn lắm
rồi nhưng nếu đánh đổi một
tương lai cuộc đời với vài
chục triệu đồng thì quá rẻ.
Lời cuối thư con xin chúc
Cha Mẹ luôn bình an và mạnh
khỏe. Xin Chúa Giê-su – Đấng
đến để cho con người được
“sống và sống dồi dào” ban
cho đại gia đình ta bình yên,
hòa thuận, hạnh phúc và luôn
can đảm dám sống những giá
trị Tin Mừng.
Xin Mẹ Maria – Mẹ Hằng Cứu
Giúp luôn bên cạnh gia đình
ta trong mọi cơn ngặt nghèo
của cuộc sống và dẫn chúng
ta về với Chúa suối nguồn
tình yêu.
Con luôn yêu mến, kính trọng
Cha Mẹ và các anh chị em.
Trong Đức Ki-tô Chúa Cứu Thế
con phó thác đại gia đình ta
cho Ngài.
Con của Cha Mẹ
Paul Trần Minh Nhật
Nguồn: Dân Làm Báo