Fax: +493046795841Email: thongtinberlin@gmail.comTel. +4917678132650 www.thongtinberlin.de - www.thongtinberlin.net - www.dvtnradio.com - www.dvtnradio.de
|
IM LẶNG KHÔNG PHẢI LÀ VÀNG
Tâm sự của người viết:
Nhận thấy trong thời gian gần đây, ai ai cũng không hiểu nổi thái độ hoàn toàn im lặng của các giám mục Việt Nam trước những vấn đề đang xảy ra cho Giáo Hội và v́ cả nể nên ít ai nêu lên vấn đề nầy, ngay cả những cơ quan truyền thông trong Giáo Hội. Bài viết dưới đây không ngoài mục đích nêu lên vấn đề, với mong ước những điều tốt lành cho Giáo Hội. Kính mong các cơ quan truyền thông phổ biến.
Tục ngữ Việt Nam có câu: “Im lặng là vàng”. Trong một t́nh huống nào đó, sự im lặng nói lên sự nhẫn nhục của con người để tránh những va chạm đáng tiếc. Nhưng cũng có những lúc sự im lặng không phải là thái độ đúng mức.
Trong bối cảnh của Giáo Hội Việt Nam của những năm gần đây chúng ta thấy các giám mục Việt Nam đă giữ thái độ im lặng thật đáng sợ:
Linh mục Nguyễn Văn Lư bị bắt, bị xét xử bất công. Các giám mục im lặng.
Nhà cầm quyền Việt Nam ức hiếp, lấy đất của Ṭa Khâm Sứ và giáo xứ Thái Hà, cùng lúc hệ thống truyền thông của nhà nước vu khống Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt cùng Tổng Giáo phận Hà Nội. Các giám mục im lặng.
Nhà cầm quyền Việt Nam cướp đoạt đất của Ḍng Thánh Phaolô ở Vĩnh Long. Các giám mục im lặng.
Các nữ tu Ḍng Nữ Tử Bác Ái ở Sài G̣n bị cướp đất. Các giám mục im lặng.
Ḍng Thiên An ở Huế bị chính quyền cộng sản cướp đất. Các giám mục im lặng.
Ḍng Thánh Giuse ở Nha Trang bị cướp đất. Các giám mục im lặng.
Và mới đây, sự kiện xảy ra ở giáo xứ Tam Ṭa. Các giám mục im lặng.
Người ta vẫn c̣n ghi nhớ những h́nh ảnh về các dịp lễ lớn của Giáo Hội Việt Nam, khi các giám mục được long trọng cung kính qua các cuộc đón rước linh đ́nh như Đại Hội La Vang, lễ khánh thành nhà thờ chính ṭa Thái B́nh, hay các thánh lễ tấn phong giám mục…
Chúng ta c̣n nhớ, rất rơ, từng chữ, của các ngài: “Vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của người dân Việt Nam cũng là vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của chúng tôi, các Giám mục thuộc Hội đồng Giám mục Việt Nam” (Trích thư của Hội Đồng Giám mục Việt Nam ngày 25/09/2008).
Người ta vẫn c̣n nhớ, rất rơ, chỉ mới vài tuần trước đây, h́nh ảnh các giám mục đồng hành về Rôma để dự Ad Limina, để viếng mộ hai thánh Phêrô và Phaolô, để yết kiến Đức Giáo Hoàng, và rồi để công bố thư chung, trong đó các ngài đă viết:
i> “… các giám mục Việt Nam có cơ hội sống chung với nhau suốt hai tuần, không chỉ làm việc chung mà c̣n gặp gỡ nhau thân t́nh trong các bữa ăn hoặc trong khi di chuyển. Nhờ đó, chúng tôi hiểu nhau hơn và gần nhau hơn, mối dây huynh đệ được thắt chặt, ưu tư mục vụ được chia sẻ. Đây là kinh nghiệm thật quư báu và chúng tôi thấy khi về lại Việt Nam, các giám mục cần gặp gỡ nhau thường xuyên hơn và thân t́nh hơn. Hiệp thông giữa các giám mục cũng hàm nghĩa hiệp thông giữa các giáo phận” (Trích Thư Hội đồng Giám mục Việt Nam gửi Cộng đồng dân Chúa nhân chuyến viếng thăm Ad Limina 2009).
Người ta vẫn c̣n nhớ, rất sâu đậm, những bài giảng và những thư mục vụ của các giám mục luôn luôn khuyên bảo đoàn chiên hăy noi gương anh dũng của 117 Thánh Tử Đạo Việt Nam, để bảo vệ đức tin, bảo vệ Giáo Hội, trung thành với Hội Thánh…
Thật khó hiểu! Chẳng lẽ chuyện Tam Ṭa chỉ là chuyện của cá nhân Đức Giám mục Cao Đ́nh Thuyên? Chẳng lẽ chuyện xảy ra ở Hà Nội chỉ là chuyện riêng của Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt? Chuyện ở Vĩnh Long chỉ là trách nhiệm của Đức Giám mục Nguyễn Văn Tân? Vậy th́ đâu là căn tính thông công của Giáo Hội? Giả như đó chỉ là chuyện riêng của mỗi giáo phận, th́ đâu là sự hiệp thông trong hàng giám mục?
Chúng ta không hổ thẹn khi thấy những giáo dân tầm thường, những lương dân, những tôn giáo bạn lên tiếng hiệp thông với các sự kiện nầy sao?
Đó là chưa nói đến những bất công xă hội, những băng hoại về luân lư, những sa đọa về đạo đức hằng giờ vẫn xảy ra ngay bên ngoài cánh cửa sắt im ĺm của mỗi toà giám mục mà các giám mục có trách nhiệm, ít ra là trách nhiệm gióng lên một tiếng nói.
Những năm gần đây, chúng ta thấy các giáo phận xây cất các cơ sở tôn giáo rất rầm rộ. Nhưng nếu chỉ lo xây, mà không lo giữ, th́ e rằng cũng chỉ là “dă tràng xe cát biển Đông”!
Dẫu sao, cũng c̣n những cơ hội cho các giám mục làm bổn phận của ḿnh. Cũng c̣n thời gian để các ngài nói lên những tiếng nói của lương tri và trách nhiệm.
Dẫu sao chúng ta cũng hy vọng rằng các ngài sẽ giữ đúng với những ǵ các ngài đă tâu tŕnh với Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI vào ngày 27/06/2009 tại Giáo Triều Rôma:
“Giáo Hội tại Việt Nam bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới mẻ trong lịch sử của ḿnh. Giáo Hội tại đây đứng trước một khúc ngoặt mới, đặt ra cho Giáo Hội một đ̣i hỏi là, hơn bao giờ hết, phải lớn lên trong đức Tin, phải xây dựng chính ḿnh trong đức Mến, và phải dấn thân cách quyết liệt hơn nữa vào công cuộc Phúc Âm hóa thế giới dưới sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần, Đấng khơi dậy ḷng Cậy Trông. Hiện nay chúng con đang triển khai mọi nỗ lực của chúng con trong không gian được định h́nh bởi ba chiều kích hướng thần ấy” (Trích Diễn văn của Đức cha Chủ tịch HĐGMVN khi tiếp kiến Đức Thánh Cha, ngày 27/06/2009).
Ai cũng hiểu rằng sứ mạng của các ngài là sứ vụ tôn giáo, không phải là nhiệm vụ chính trị. Những sự kiện đă và đang xảy ra ở trên rơ ràng không phải là sự kiện chính trị, mà là những sự kiện liên quan đến tôn giáo, công lư và ḥa b́nh, công bằng và sự thật. V́ thế , với trách nhiệm ngôn sứ , với sứ vụ loan báo Tin Mừng, các ngài không phải phải giữ ǵn lời ăn tiếng nói, không phải chọn thái độ dè dặt thận trọng.
Xin đừng để người đời đánh giá các ngài là “im lặng là đồng lơa”.
Xin đừng để cộng đồng dân tộc chê trách các ngài.
Xin cho các ngài vẫn là ngọn hải đăng soi đường cho đoàn chiên bước tới, dù gian nguy.
Trên hết mọi sự, cầu xin Thánh Linh Thiên Chúa luôn ở cùng các ngài. Amen.
Phó Giáo Dân
Tôma Thiện Minh