Văn hóa đấu tố, Thánh Nữ thành con thằng cuội!
	
											
											
	Ở 
											miền quê, thường th́ nhà nào cũng 
											nuôi chó để giữ nhà. Việc nuôi chó ở 
											Việt Nam ngày xưa rất đơn giản. Bao 
											nhiêu cơm thừa canh cặn, những đồ ăn 
											thiu, kể cả thối, đều dành cho chó. 
											Tuy thế, chó làm việc rất chăm chỉ, 
											đắc lực để trả ơn. Đặc biệt về đêm, 
											con chó thành một chiến tướng canh 
											gác, bảo vệ cho cả nhà an giấc.
	
											
	
											
											
											
											Trong xóm, gần nhà  tôi, có một con 
											chó rất dữ. Bọn học sinh chúng tôi 
											có quậy mấy cũng phải né. Tôi nhớ, 
											khi c̣n nhỏ, mỗi lần phải đi qua đầu 
											ngơ căn nhà có con chó dữ ấy, tôi 
											rất sợ. Tôi chỉ sợ nó nhẩy xổ ra và 
											cắn tôi. Có lần sợ quá, tôi níu chặt 
											lấy mẹ tôi và không chịu đi ngang 
											qua đó nữa. Mẹ tôi bảo:
	 
	
											- Ơ hay, con lại sợ con chó à?
	
											
	
											
											
											
											- Sợ chứ mẹ, con là người, c̣n nó là 
											con chó.  
	
											
											
											
											- Nó có biết ǵ đâu! Mẹ tôi mỉm cười 
											bảo tôi. Ừ con c̣n nhỏ, con sợ là 
											phải. Mai một th́ con hết sợ nó. Bởi 
											lẽ, chả có con chó nào thấy bóng 
											người mà không sủa. Nhưng đường con, 
											con cứ đi, đừng sợ tiếng sủa bên 
											đường.  
	
											
											
											
											- Mẹ, mẹ nói sai rồi, mấy con chó 
											không dám sủa khi thấy Việt cộng hay 
											Hồ chí Minh đâu. Nó chỉ sủa người 
											ḿnh thôi.  
	
											
											
											
											- Ai bảo con thế?
											
											
											- Bố. Bố bảo đấy! Khi chúng ṃ về 
											làng, thôn ấp, con chó nào sủa, làm 
											hỏng “sự nghiệp” ăn đêm của chúng là 
											chúng nó bóp cổ chết ngay!
	 
											
											
											
											
											- Nhưng con không phải là Việt cộng, 
											cứ ngay thẳng  mà đi.
	 
	
											
											
											
											Câu chuyện ấy xảy ra lâu rồi, đến 
											nay vẫn c̣n vài điểm đúng.
	
	- Này anh, này chị, các anh chị nghĩ 
											ǵ về việc Lê thị Công Nhân vửa 
											chuyển nhiệm sở từ nhà tù nhỏ sang 
											nhà tù lớn.
	
	- Th́ mừng cho chị ấy được vào nhà 
											tù lớn với ḿnh.
	
	- Thưa cụ ông, cụ bà, cụ có vui khi 
											Lê thị Công Nhân vừa thoát tù ngục 
											cộng sản không ạ?
	
	- Người ấy là ai? Là quân cướp của, 
											giết người hay là đoàn đảng viên 
											Việt cộng?
	
	- Dạ thưa cụ, cô ấy c̣n trẻ lắm. Cô 
											ấy là người có học. Cô ấy lư luận 
											đ̣i nhà nước phải trả Tự Do, Công Lư 
											lại cho nhân dân ta ạ?
	
	- Vậy th́ chiều nay tôi làm cốc rượu 
											mừng! May ra trời lại thương giống 
											dân ḿnh chăng?.
	
	- Này em, em biết chị Lê thị Công 
											Nhân không?
	
	- Thưa, sẽ là ánh đuốc của tuổi trẻ 
											chúng em ạ.
	
	- C̣n anh chị cảm nghĩ sao về việc 
											nhà nước ta thả Lê thị Công Nhân về?
	
	- Là một sai nhầm lớn! Của ấy th́ cứ 
											cho tù rục xương mới phải?
	
	- Đồng chí chỉ biết một mà không 
											biết hai. Đảng ta cho nó về  là để 
											chúng nó giết nhau đấy. Chứ nhốt nó 
											ở trong tù chỉ hoài cơm gạo xă hội 
											chủ nghĩa, c̣n làm cái đích cho 
											chúng tụ lại chống phá nhà nước thôi.
	
	- Báo cáo đồng chí, sao không tống 
											nó ra ngoại?
	
	- Trải thảm cho nó lên máy bay, đưa 
											tiền vào trương mục riêng cho nó, nó 
											cũng không thèm đi!
	
	- Thưa đại cán…. bút Duyên Lăng, ông 
											nghĩ sao ạ?
	
	- Nó là Thánh Nữ con của thằng cuội 
											đấy! 
	
	
											
											
											
											Th́ ra thế, cùng một người là Lê thị 
											Công Nhân vừa ra khỏi nhà tù cộng 
											sản mấy tuần trước. Nay lại có nhiều 
											khuynh hướng trả lời khác nhau về cô. 
											Câu trả lời có khi lại đối chọi nhau 
											nữa. Nếu bên này là v́ nhân bản là 
											t́nh người, là chân thật nghĩa khí 
											mà trả lời. Phía bên kia có lẽ cũng 
											nhân danh sự thật bệnh hoạn của họ 
											để trả lời đấy. Có khác, là trong 
											những câu trả lời ấy không có tính 
											Nhân Bản Thiện mà thôi!
	 
											
											
											
											Thật vậy, nếu trên đỉnh núi có muôn  
											lời ca vang làm cho ḷng ngựi rung 
											động trong  niềm vui hoan lạc, trong 
											hạnh phúc, th́ thật khó tránh cảnh ở 
											dướii lũng sâu luôn có lũ côn trùng, 
											sâu bọ thi nhau phun nhả ra những 
											mùi xú uế để làm vơi đi niềm vui 
											đang hiện hữu của người. Như thế th́ 
											việc LTCN có bị đấu tố cũng không có 
											ǵ là lạ.  
	
											
											
											
											
											1. Lư do và mục đich của những cuộc 
											đấu tố:  
	
											
											
											
											Phải nói ngay, chẳng có một lư do 
											nào khả dĩ được gọi là chính đáng để 
											làm nền cho người ta mở ra một cuộc 
											đấu tố người khác. Đơn giản hơn, 
											chẳng có một loại luật pháp nào cho 
											phép ngựi ta mở những cuộc đấu tố, 
											nếu như không muốn nói những cuộc 
											đấu tố này hoàn toàn chống lại các 
											trường hợp của pháp luật. V́ không 
											có cơ sở dựa vào các nguyên tắc pháp 
											lư, nên tất cả mọi cuộc đấu tố, dưới 
											mọi h́nh thức bạo lực hay truyên 
											truyền đều dựa vào những lư do rất 
											hàm hồ, nhưng lại có thể tạo ra mâu 
											thuẫn. Từ điểm tự tạo ra mâu thuẫn 
											này, kẻ đứng ra đấu tố sẽ khích động 
											người khác cùng nhập cuộc để mong 
											đạt được mục đích của cuộc đấu tố 
											là: Triệt hạ sức sống hay sự sống về 
											cả mặt tinh thần lẫn thể chất của 
											đối tượng.
	 
											
											
											
											Chứng minh cho đoạn viết trên là 
											chính cuộc đấu tố do Hồ chí Minh 
											phóng tay phát động trên toàn miền 
											bắc 1953-1956, Việt cộng đă triệt 
											tiêu sự sống của trên 100.000 đồng 
											bào Việt Nam và hàng trăm ngàn người 
											khác bị tổn hại về tinh thần, sức 
											sống, cũng chỉ đặt trên một cái lư 
											do rất mơ hồ là đối tượng thuộc 
											thành phần Trí Phú Địa Hào!  Nhưng 
											tại sao thành phần Trí Phú Địa Hào 
											lại phải bị đấu tố th́ ngay cả cái 
											tập đoàn bạo ác do Hồ chí Minh cầm 
											đầu với tất cả quyền hạn ở trong tay, 
											cũng không thể nào tạo ra được một 
											vài cơ sở pháp lư để làm nền cho 
											cuộc đấu tố này thành hợp pháp. Theo 
											đó, lịch sử sẽ có đầy đủ chứng liệu 
											để lên án những tội ác phạm đến con 
											người của chúng. Riêng cá nhân Hồ 
											chí Minh thật khó thoát cái tội là 
											đồ tể của dân tộc Việt Nam.
	 
											
											
											
											
											
											
											2. Các loại đấu tố:
											
											
											2.1 Đấu tố do tập thể lănh đạo. Có 
											thể nói một cách không sai lầm, đấu 
											tố là sách lược cơ bản và quan trọng 
											nhất trong số các sách lược do Việt 
											cộng chủ trương mở ra với chủ đích 
											nắm giữ lấy độc quyền chính trị. 
											Theo đó, mặt đối ngoại, Việt cộng 
											chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có 
											ư định ngưng lại các cuộc đấu tố 
											đồng bào của ḿnh. Có thể v́ t́nh 
											thế, chúng chỉ thay đổi ít nhiều về 
											mặt h́nh thức của cuộc đấu tố. Nhưng 
											mục đích vô đạo của các cuộc đấu tố 
											là triệt hạ sự sống, sức sống của  
											đồng bào trên cả phương diện tinh 
											thần lẫn thể chất th́ không đời nào 
											thay đổi. Mặt đối nội, chúng gọi là 
											đấu tranh phê b́nh kiểm thảo. Đây 
											cũng chỉ là một h́nh thức khác của 
											cuộc đấu tố trong nội bộ mà chúng 
											dành cho nhau dưới một mỹ từ khác mà 
											thôi. Với nghề đấu tố do tập thể 
											lănh đạo này, đối tưọng trong cũng 
											như ngoài, hầu như không có lối 
											thoát.  
	
											
											
											
											2.2 Đấu tố do cá nhân tổ chức. Bản 
											chất của các cuộc đấu tố vốn dĩ đặt 
											trên nền tảng của gian dối với những  
											lư do mơ hồ. Từ đó người tổ chức đấu 
											tố sẽ tạo ra những mâu thuẫn từ 
											những dẫn chứng sai lệch để lôi  kéo, 
											khích động người khác đứng về phía 
											ḿnh mà đấu tố đối tượng. Thí dụ như, 
											thành phần phản động, phản quốc và 
											thêm một cụm từ rất mới lạ “Thánh Nữ 
											con của thằng cuội”. Từ vỏ bọc ngụy 
											tạo, gian dối nên nó cũng rất khó 
											che đậy những nhỏ nhen, ghen tương, 
											bệnh hoạn, bạc nhược, đố kỵ. Kể cả 
											cái bản chất bất lương của ngườ́ đấu 
											tố cũng dễ bị phơi bày ra ánh sáng, 
											công luận. Theo đó, đă có khá  nhiều 
											cuộc đấu tố do cá nhân khởi xướng, 
											tưởng rằng đối tượng phải gục chết, 
											bị tàn lụi sức sống.  Kết quả, kẻ 
											khởi xướng rước lấy toàn bộ kết quả 
											tái quy. Đôi khi lại c̣n phải đáo 
											tụng đ́nh v́ cái tội phỉ báng hay mạ 
											lỵ, xúc phạm đến danh dự của đối 
											tượng.  
	
											
											
											
											
											3. Nạn nhân của các cuộc đấu tố:
	
											
	
											
											
											
											3,1  Những nạn nhân được gọi là 
											thành phần Trí Phú Địa Hào.
											
											
											Trên 100.000. ngàn ngựi Việt Nam đă 
											bị chết trong các cuộc đấu tố do Hồ 
											chí Minh phóng tay phát động trong 
											chiến dịch gọi là: Trí Phú Địa Hào. 
											“Đào tận gốc, trốc tận  rễ”. Cuộc 
											đấu tố này đă thành công trên ít 
											nhất hai mặt chính: Triêt hạ toàn bộ 
											sức sống của những thành phần cơ bản 
											của quốc gia.  Gieo rắc kinh hoàng 
											sợ hăi cho dân chúng để chúng tự 
											tung tự tác nắm quyền lực, tự chuyên 
											xây dựng một nền văn hóa vô đạo, phi 
											luân lư cho những thế hệ kế tiếp, 
											rồi đưa đất nước vào ṿng nô lệ cho 
											Tàu cộng. Vào lúc phát động mùa đấu 
											tố, chưa ai nh́n ra được chủ đích 
											của nó. Nay th́ sự việc đă đưọc nhà 
											nước Việt cộng tŕnh diễn trước mặt 
											mọi người. Chúng tàn sát đồng bào ta 
											để phục vụ cho chủ nghĩa bá quyền 
											Trung cộng. Nhưng lịch sử không phải 
											đă chấm hết vào ngày hôm qua, hay 
											ngày hôm nay, hoặc vĩnh viễn khép 
											lại với cái nghiệp chướng cộng sản. 
											Theo đó lịch sử mai hậu sẽ có phán 
											xét nghiêm minh về những tội ác này.
	
											
	
											
											
											
											
											3.2 Tổng Giám Mục Hà Nội, Giuse Ngô 
											Quang Kiệt.
											
	
											Có thể nói rằng: Tổng Gíám Mục Hà 
											Nội, Giuse Ngô Quang Kiệt nổi lên 
											như một biểu tượng, như một v́ sao 
											dẫn đường cho người dân tạo lại niềm 
											tin để đi t́m Chân Lư. Thật vậy, 
											giữa cái thời mà người ta chỉ biết 
											gian dối, chỉ biết lừa nhau, chỉ 
											biết tính toán cho ḿnh để mà sống 
											th́ việc quên ḿnh, đến với tha nhân 
											thật không dễ chút nào. Nó không dễ 
											v́ nhiều lư do, trong đó có thể  kể 
											đến sự kiện người ta đă mất niềm tin 
											nơi nhau. Không tin nhau từ trong 
											nhà ra xă hội. Ngay trong tôn giáo 
											cũng không có ngoại lệ. Câu nóí “Tin 
											đạo, chứ không tin người có đạo” đă 
											phản ảnh đúng tâm trạng của mọi 
											người vào lúc này. Họ đến nhà thờ 
											đọc kinh, dâng lễ, nhưng tin ông cha, 
											tin người cùng đi nhà thờ với ḿnh 
											hay không lại là một chuyện khác. 
											Trường hợp gặp những thầy lừa như 
											Trương bá Cần, Huỳnh Công Minh, 
											Vương đ́nh Bích, Phan khắc Từ… mà 
											đặt niềm tin là chết không kịp trối! 
											Vậy mà  Đức Tổng Giám Mục Hà Nội lại 
											có ngoại lệ.  
	
											
											
											
											Ông trở thành ngoại lệ là bởi, ở nơi 
											ông, xem ra một vị Giám Mục đứng 
											giật chuông treo trên cành cây nhăn 
											ở Lạng Sơn trước giờ kinh hay một 
											Tổng Giám Mục tươi cười  với đoàn 
											chiên sau giờ dâng thánh lễ ở giữa 
											Hà Nội cũng không có ǵ là khác biệt. 
											Bởi lẽ ở nơi ông, vẫn hiển hiện một 
											h́nh bóng của vị mục tử luôn khát 
											khao đi t́m Chân Lư và dựng lại niềm 
											tin cho đời, đi t́m Tự Do trong cuộc 
											sống. Hơn thế, ông không sủng ái 
											quyền lực mà cũng không khinh chê 
											đồng bào nghèo khó của ḿnh. Ông đă 
											công khai đọc Tuyên Ngôn Chân Lư 
											ngay trước công đường của bạo quyền 
											Hà Nội rằng: “Tự Do tôn giáo 
											là cái quyền của con người, không 
											phải là một ân huệ Xin – Cho”. 
											Nhưng lại cũng con người ấy, tay 
											chống gậy tre, quần lăn lên quá gối, 
											chân mang dép thô mà lội nước bùn 
											đọng ngang đùi mà đi thăm dân trong 
											cơn lũ lụt.  
	
											
											
											
											Kết quả, Hà Nội bị ch́m sâu trong 
											gian dối sau mấy chục năm trời dưới 
											chế độ cộng sản, đă bừng t́nh, đă 
											t́m lại được sự sống, đă t́m lại 
											được niềm tin, đă dám thách thức đối 
											đầu vời bạo lực bằng những lời kinh 
											và bằng những cành thiên tuế trong 
											tay rảo bước khắp mọi ngả đường của 
											thành phố để đ̣i một điều đáng sống: 
											Tự Do và Công Lư!  
	
											
											
											
											Ở một chiều khác, khi bóng của Ông 
											đă trổi vượt lên đỉnh cao. Tiếng  
											nói công lư của Ngài đă trải rộng ra 
											đều khắp cả mọi nơi, khả dĩ tạo 
											thành sức mạnh tiêu diệt tận căn, 
											gốc rễ của gian dối. Tập đoàn cộng 
											sản Hà Nội hoảng hốt. Chúng chỉ c̣n 
											một từ duy nhất để đồi phó với ông: 
											Đấu tố nó, đấu tố nó đi!
	 
											
											
											
											Kết quả, Tổng Giám Mục Hà Nội, Ngài 
											Ngô Quang Kiệt không chết. Trái lại 
											c̣n chiếm được trọn vẹn trái tim của, 
											không  riêng dân thành Hà Nội, nhưng 
											là trên cả nước và trải rộng ra hải 
											ngoại. Tên Ngài trổi vượt lên như 
											một  biểu tượng của Công Lư đối 
											kháng với một tập thể gian dối và 
											bạo lực. Ngài Ngô Quang Kiệt không 
											chết, không phải là v́ Việt cộng 
											không muốn giết Ông, cũng không phải 
											là chúng đă biết học cách làm người. 
											Nhưng v́ toàn bộ cuốn phim ghi âm, 
											ghi h́nh c̣n đây. Âm thanh, tiếng 
											nói, mang trọn niềm thương dân 
											thương nước của ông c̣n đây. Nên từ 
											đó, người ta t́m ra sự thật. Gian 
											dối đă không lừa đảo được con người. 
											Hơn thế, khát vọng của Ông với đất 
											nước, sự biểu lộ tâm t́nh của Ông 
											với người dân, cũng như hướng đi t́m 
											Tự Do, Công Lư của Ông đă được mọi 
											người đón nhận. Họ theo ông, họ tin 
											rằng hướng đi chân thật ấy sẽ là 
											đường, là đèn soi, xóa tan đi bóng 
											đêm của bạo tàn, để mở ra một một kỷ 
											nguyên an b́nh cho đất nước, cho mọi 
											người, hơn là cho bản thân Ông.
	
											
	
											
											
											
											
											3.3 LS Lê thị Công Nhân
											
											
											Kể từ ngày 03-02-1930 đến nay đă có 
											rất nhiều người Việt Nam, tuy không 
											lên tiếng chống cộng sản cho đến 
											chết. Nhưng họ đă lấy chính máu 
											xương ra để bảo vệ quê hương thay 
											cho muôn lời nói. Đó chính là những 
											quân cán chính và đồng bào của Việt 
											Nam Cộng Ḥa. Nhưng Lê thị Công Nhân, 
											lại là một khác biệt. Cô sinh sau 
											cái ngày Việt Nam đă rơi vào tay 
											cộng sản. Và có lẽ, cô là người thứ 
											hai đă công bố rơ ràng hướng đi của 
											minh khi bước vào đường tranh đấu 
											cho tự do Dân Chủ, Nhân Quyền và 
											Công Lư cho Việt Nam.  
	
											
											
											
											Người thứ nhất là cố Tổng Thống Ngô 
											Đ́nh Diệm. Khi đứng ra xây dựng toàn 
											bộ hệ thống chống cộng sản cho miền 
											nam Việt Nam, ông đă tuyên bố: ”Tôi 
											tiến, đồng bào hăy tiến theo tôi. 
											Tôi lùi, hăy bắn tôi”. Kết quả, vị 
											Tổng Thống đạo đức, liêm khiết, 
											thương dân yêu nước của nền đệ Nhất 
											Cộng Ḥa đă không chết v́ viên đạn 
											của kẻ thù vô đạo, gian dối Hồ chí 
											Minh. Nhưng lại chết v́ viên đạn của 
											những kẻ phản bội. Nói trắng ra, chỉ 
											v́ 3 triệu bạc của CIA, những danh 
											hề măi vơ Sơn Đông là Minh, Đôn, 
											Đính, Xuân, Mậu, Nghiêm, Kim, Khiêm, 
											Khánh…đă chia nhau túi tiền rồi giết 
											ông và hai bào đệ của ông. Nghiệt 
											ngă thay, lịch sử không dừng lại ở 
											cái ngày chúng giết ông, nhưng c̣n 
											kéo dài tới hôm nay để những ”giá áo 
											túi cơm” này trở thành những “ma dại 
											không nhà”, nương nhờ áo cơm nơi xứ 
											người!
											
											
											Người thứ hai là Lê thị Công Nhân: “Tôi 
											sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ c̣n 
											một ḿnh tôi, trước hết là giành lấy 
											nhân quyền cho chính ḿnh, và giành 
											lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho 
											người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam 
											đừng có mong chờ bất kỳ một điều ǵ 
											dù chỉ là thỏa hiệp, chứ đừng nói là 
											đầu hàng từ phía tôi.” 
	 
											
											
											
											
											Chỉ ba giờ sau khi công khai công bố 
											hướng đi của ḿnh, Lê thị Công Nhân 
											đă bị Việt cộng bắt giam và đấu tố 
											ṛng ră trong 3 năm, từ nhà tù Hỏa 
											Ḷ, Hà Nội cho đến trại tù Thanh Hóa. 
											Sau ba năm, cô cũng không chết và đă 
											chuyển đổi nhiệm sở sang nhà tù lớn 
											với toàn dân Việt Nam vào ngày 
											10-03-2010.  
	
											
											
											
											Rồi sau ngày ra khỏi lao tù nhỏ, 
											trong bài trực tuyến nói chuyện với 
											Ô.Cao Quang Ánh, Dân Biểu Hạ Viện 
											Hoa Kỳ, trong dó có đoạn như sau: “Biết 
											nói thể nào đây nhỉ?  Hai cái quốc 
											hội này nó khác nhau nhiều quá….  
											Tôi mong muốn là sẽ sớm hay gần đây 
											Quốc Hội Việt Nam được một phần như 
											Quốc Hội Hoa Kỳ. Một phần ở đây tức 
											là bản chất của nó cần phải được 
											thay đổi… Tôi mong muốn rằng sẽ có 
											nhiều hơn nữa các cuộc giao lưu và 
											cuộc làm việc giữa hai cấp quốc hội. 
											Cho dù là quốc hội Việt Nam nó có 
											thấp kém và tồi tệ thế nào chăng nữa 
											th́ cái việc, mà bây giờ ḿnh thấy 
											người ta không tốt mà cứ để mặc kệ 
											th́ bao giờ người ta mới thay đổi 
											đây. Đấy, nên tôi nghĩ rằng tôi mong 
											QH Hoa Kỳ sẽ có thể  mạnh dạn hơn 
											nữa, khoan ḥa hơn nữa để có cái mối 
											giao lưu t́m hiểu đối với QH Việt 
											Nam, mà từ đó, cụ thể là các đại 
											biểu QH Hoa Kỳ người ta sẽ biết và 
											người ta sẽ có được những ảnh hưởng 
											nhất định. Có đúng như thế không ạ? 
											Nói một lần không được th́ nóí hai 
											lần. Nói hai lần không được nhưng 
											nói đến môt trăm lần… th́ cũng chưa 
											chắc chắn là đă có được ảnh hưởng 
											tích cực. Nhưng cũng không nên cắt 
											đứt quan hệ… cũng không nên tụt giao…”
											
											
	
											
											
											
											Tôi không phải là người hiểu rộng, 
											viết nhiều. Mà có lẽ cũng chả cần ǵ 
											phải hiểu rộng, biết nhiều mới hiểu 
											được ư, gỉải thích được nghĩa của 
											đoạn văn nói này. Theo đó, tôi cho 
											rằng: Đây là một đoạn văn nói rất 
											chững chạc, mạch lạc, ư nghĩa sâu 
											sắc. Đoạn văn gần như chuyên chở đầy 
											đủ những bản lănh của ngựi đang 
											tŕnh bày là:  
1. Tri, Trí, Thức: Nghĩa là biết ḿnh, biết người, Biết tôn trọng ḿnh, biết tôn trọng người và c̣n biết tôn trọng cả một tập thể có quyền lực phía sau người đối thoại với ḿnh nữa. Tuy thế, rất hài ḥa trong ngôn từ, không hề khúm núm.
2. Bao Dung- Khoan Ḥa. Lê thị Công Nhân biết rơ, cộng sản, kẻ thù của dân tộc Việt Nam là một tập đoàn “Phát xuất từ một cái nền văn hóa thấp, từ một cái văn hoá (tôi muốn nói đây là CSVN) thấp kém, một phương pháp đấu tranh hoàn toàn phi nhân đạo, phi nhân bản, là chuyên chính, bạo lực, vô sản để đàn áp, để trấn áp con người với một mục tiêu hoàn toàn phi đạo lư, vô chính trị và có thể nói là phi pháp nữa...”. Chúng có một cái bản chất như thế, nhưng cô lại không ôm mộng trả thù mà yêu cầu “ngoại bang”: hỗ trợ cô, giúp cô tiêu diệt chúng, hoặc giả, cắt đứt ngoại giao, trừng phạt chúng. Trái lại, cô bao dung khoan ḥa, kiên nhẫn, đề nghị với những ngựi khách kia, trong phạm vi của họ có thể, xin hăy giáo dục, dạy dỗ chúng. Giáo hóa một lần chưa được th́ hai lần và có thể hàng trăm lần cũng chưa được như ư, nhưng ít ra nó cũng ảnh hưởng được một phần nào trong số những lời giáo hóa về Nhân Bản, về Nhân Quyền, về Tự Do, về Dân Chủ để chúng có thể thay đồi đưọc một phần cái bản chất man rợ của chúng!
3. Đức Độ: Đoạn văn nói này c̣n nói lên tính Đức Độ là bản sắc của dân tộc Việt ẩn sâu trong tâm t́nh của một người đi tranh đấu cho sự nghiệp của quê hương. Cô không màng đến vơ trang. Cô chấp nhận thiệt tḥi cho ḿnh bằng cách “nhập ngục cứu quốc” hơn là thấy máu xương của đồng bào, kể cả máu xuơng của kẻ thù phải đổ ra để giải quyềt vấn đề. Bởi lẽ, trong cô đă có sẵn ư niệm phải giáo dục, dạy dỗ chúng quay trở về với nhân bản tính của ṇi giống Việt hơn là chém giết chúng. Cô đă thấm nhuần tinh thần của B́nh Ngô Đại Cáo “Lấy chí Nhân để thay cường bạo”.
											
											Với kẻ thù xâm lược cha ông ta c̣n 
											có t́nh thần tha thứ giáo huấn, tại 
											sao ta không đem tinh thần ấy để cải 
											tạo những chỗ c̣n có thể cải tạo ở 
											trong  những con ngừoi trong tập 
											đoàn cộng sản?  Máu xương của dân 
											tộc ta nên quư trọng v́ c̣n phải bảo 
											vệ biên giới của quê hương.  Nghĩa 
											khí thay! Tôi tin rằng, cộng sản rất 
											đau đớn khi nghe nhắc đến đọan văn 
											nói này. Nhưng chúng không thể không 
											tâm phục khẩu phục, một người có tấm 
											ḷng đức độ v́ quê hương và với đồng 
											loại như cô.  
											
											
											
											
											Theo đó, nếu tên tuổi của cô, vào 
											lúc này, có đưọc đồng bào nhắc nhở 
											đến với ḷng thương mến nhiền hơn Hồ 
											chí Minh cũng không có ǵ lạ! Bởi 
											lẽ  từ tâm hồn đến thể chất cô đều 
											tốt đẹp hơn Hồ. Tuy nói th́ như thế, 
											nhưng thật ra tên tuổi của Hồ chí 
											Minh vượt trội hơn cô và tất cả 
											những người Việt Nam khác rất nhiều. 
											Cô cùng lắm là đứng  vào hàng hậu 
											duệ của hai bà Trung bà Triệu thôi. 
											Phần Hồ chí Minh th́ đứng trên đỉnh 
											cao chói lọi của gian ác, của bán 
											nước hại dân và đứng  trước cả những 
											cái tên như Lê chiêu Thống, Trần ích 
											Tắc, Mạc đăng Dung nữa ḱa!
											 
											
											
											
											
											Trở lại vấn đề, một bài nói trực 
											tuyến chững chạc, đường hoàng, đanh 
											thép, tri thức, bao dung, khoan hoà, 
											chưa dám nói đến việc bao gồm cả 
											t́nh thương đồng loại, yêu nước, 
											nhưng rất tầm vóc như thế, có bị 
											Việt cộng đem ra chặt chém, làm nền 
											cho cuộc đấu tố cô, không có ǵ là 
											lạ. Điểm lạ ở đây. Việt cộng chưa hề 
											chém, chặt, ghép lại một chữ nào 
											trong lời nói của cô để mở cuộc đấu 
											tố như chúng đă làm với vị TGM thành 
											Hà Nội vào sau ngày 20-9-2008. Nhưng 
											quan cán…. bút Hà tiến Nhất của làng 
											Duyên Lăng đất Thái B́nh, đang hưởng 
											lạc trong chuỗi ngày về chiều trên 
											đất cờ hoa, lăn cao tay áo lên, dùng 
											dao… phay mà chặt chém, ghép lại 
											thành bài để mở cuộc đấu tố LTCN. 
											Nghe nói, được cả ông quan thật, họ 
											Phùng tên Sa, cựu thiếu tá hay là 
											trung tá trong QLVNCH trước kia phụ 
											họa, mới là chuyện kinh hoàng!
											
											
											
											
											
											
											Xin bạn đọc, đọc lại đoạn tôi trích 
											ở trên và đọc đoạn chặt chém của 
											quan cán… bút Duyên Lăng ở dưới đấy 
											th́ hiểu biết về ông và chủ đích của 
											ông trong đoạn chặt chém hơn là tôi 
											tŕnh bày: Quan cán chém vè như sau: 
											“Quốc-hội Mỹ và Quốc Hội VN cần 
											phải giao lưu và làm việc với nhau. 
											Mong Quốc Hội Mỹ hăy khoan ḥa, bao 
											dung, và giúp đỡ Quốc-hội VN, đừng 
											đẩy họ vào con đường cùng. Cho dù 1 
											lấn, 2 lần, 5 lần hay 100 lần hoặc 
											hơn nữa, Quốc Hội Mỹ cũng vẫn tiếp 
											tục giúp đỡ Quốc-hội VN, như thế th́ 
											mới mong thay đổi được”. 
											 
											
											
											
											
											Đoạn trích của quan cán bút họ Hà 
											chả có mấy chữ dính với cái bản tôi 
											ghi ở trên. Nhưng dựa trên đoạn chém 
											này, quan đă viết một bài dài, toàn 
											là những lư do hàm hồ để đấu tố Lê 
											thị Công Nhân và đưa ra kết luận 
											LTCN là “ Thánh Nữ con của thằng 
											cuội gốc cây đa Tân Trào”. Tôi cho 
											cái  kết luận ấy là không công bằng. 
											Nên ở đây tôi xin được mở một dấu 
											ngoặc là. Nếu quan cán người đất 
											Duyên Lăng họ Hà nhất định đề bạt 
											LTCN vào cái chức “ Thánh Nữ con của 
											thằng cuội gốc cây đa Tân Trào” th́ 
											không biết bản thân quan cán sẽ nhận 
											cho ḿnh một tước vị nào cho xứng 
											tầm với bài viết này nhỉ? Tôi nghĩ 
											có lẽ là “ Con, kẻ thừa tự của Thằng 
											Chí Phèo ở làng Vũ Đại”. Tiếc là nhà 
											văn Nam Cao không đề là làng Duyên… 
											Lăng!  
											
											
											
											
											
											3.4 LM Nguyễn văn Lư:
											
											
											Tôi nghĩ, không cần nói, không cần 
											quảng diễn thêm bất cứ một điều ǵ 
											về nhân vật đă tạo nên tấm h́nh “bịt 
											miệng” lich sữ trong công cuộc tranh 
											đấu cho Tự Do, Nhân Quyền, và Công 
											Lư cho Việt Nam của ông nữa. Bởi lẽ, 
											chính bức h́nh ấy, không cần giải 
											nghĩa thêm, tự nó đă có khả năng 
											truyền đạt di  bằng cả hàng trăm thứ 
											ngôn ngữ khác nhau cho tất cả mọi 
											sắc dân cùng hiểu biết rồi. Nói thêm 
											về ông, về cuộc tranh đấu của ông là 
											thừa.
											
											
											Tuy nhiên, sau ba năm ngày tạo ra 
											bức h́nh lịch sử ấy, ông bị  tai 
											biến mạch máu năo trong tù, Việt 
											cộng cho ông về nhà chung Huề để cho 
											gia đ́nh và giáo hội chạy chữa cho 
											ông. Đây không biết là v́ lư do nhân 
											đạo hay là v́ sợ ông chết ở trong tù 
											gây ra oan khiên cho bác và đảng, 
											nên chúng phải cho ông trở về nhà 
											Chung. Sau khi về, trong một bài 
											phỏng vấn trả lời cho đài BBC ông 
											nói:
											
											
											“Nhưng tôi nghĩ quan trong là 
											phải nghiêm túc suy nghĩ, công việc 
											hiện nay phải được hướng dẫn bởi một 
											lãnh tụ tài đức vẹn toàn. Phải 
											có một học thuyết đủ sức thay thế 
											chủ nghĩa Marx - Lenin, có đường 
											hướng sát thực tế để người ta nh́n 
											vào mà hy vọng rằng con đường ấy, tổ 
											chức ấy sẽ làm cho Việt Nam ổn định 
											hơn Indonesia, Thái Lan, 
											Philippines. Nếu chúng ta ảo tưởng 
											th́ sẽ thất bại.
											
											
											Bao nhiêu người có tâm huyết, muốn 
											thay đổi, nhưng thay đổi thế nào? 
											Nếu thay đổi mà mất ổn định, 
											tình hình xấu hơn cả Thái Lan, 
											Indonesia, Philippines, thì thà 
											cứ để yên cho Đảng Cộng sản 
											lãnh đạo”
											
											
											
											Muốn để Việt Nam huy hoàng 
											hơn, thăng tiến hơn, đạo đức hơn, 
											có nền tảng vững chắc hơn th́ tổ 
											chức ấy phải hội đủ nhiều điều kiện 
											lắm. Nếu như không, cũng chỉ mơ 
											tưởng với nhau vậy thôi c̣n trong 
											thực tế, không thể thành công.”
											
											
											
											
											
											
											Nguyên đoạn văn này rất đứng đắn và 
											có tính xác thực, thực tế mà bất cứ 
											một  người Việt Nam nào c̣n tâm 
											huyết với quê hương cũng phải nhắc 
											đến và công nhận là đúng. Bởi nếu 
											chúng ta không có một chương tŕnh 
											dài cho đất nước. Cứ tào lao mơ mơ 
											hồ hồ như hiện nay, hay trước đây. 
											Hết đảo chánh này đến đảo chính 
											khác, Hết đảo chánh sang chỉnh lư 
											rồi lại đảo chánh… hụt! Không có 
											được một giải pháp thống nhất cho 
											một đường lồi  của quốc gia lâu dài. 
											Ai cũng là chúa, không ai chịu đứng 
											thứ hai. Đây một tổ chức nhất đảng, 
											kia là đảng phải đứng đầu. Rồi bên 
											kia lại gơ trống, không có tôi cầm 
											cờ đầu là không xong th́ có đến 
											tết…. tết ǵ nhỉ? Chớ bảo là tết 
											Công gô mới thành sự nghiệp đấy. Bởi 
											lẽ Công gô cũng mỗi năm có  một lần 
											tết!  ….. mới thành nghiệp.  Bởi lẽ, 
											đánh theo kiểu này th́ cộng chưa 
											chết, người phía ta đă theo ông bà 
											cả rồi. Ấy là chưa kể đến việc. Ta 
											đánh ta tận t́nh lắm, nhưng đánh 
											cộng th́… run !  
											
											
											
											
											Như thế, đoạn nói này của LM Lư phải 
											được coi là một sự cảnh t́nh thành 
											tâm, gởi đến những người c̣n nghĩ 
											đến quê hương. Đề nghị họ phải thực 
											tế ngồi lại mà đặt ra một hướng đi 
											cho cặn kẻ th́ mới mong đạt mục 
											đích. Nếu không, cũng chả nên làm đỗ 
											máu và tạo thêm thống khổ cho dân 
											nữa! Ấy là chưa kể đến mục đích cao 
											xa hơn, một tầm với mới mà LM Nguyễn 
											văn Lư đă sớm đặt ra cho một ước mơ 
											lớn, Viêt Nam sẽ trưởng thành, có 
											tiếng nói trong trường quốc tế!
											
											
											
											
											
											
											Ư nghĩa của nó rỏ ràng như thế. 
											Nhưng những tay bút, cũng có cả quan 
											cán đất Duyên lăng nữa, h́nh như 
											thuận nghề cầm dao hơn cầm bút đă 
											chặt chém ra thành nhiều khúc và chỉ 
											lấy một khúc giữa “Bao nhiêu 
											người có tâm huyết, muốn thay đổi, 
											nhưng thay đổi thế nào? Nếu thay 
											đổi mà mất ổn định, tình hình 
											xấu hơn cả Thái Lan, Indonesia, 
											Philippines, thì thà cứ để yên 
											cho Đảng Cộng sản lãnh đạo”. 
											Rồi tổ chức đấu tố ông. Chỉ căn cứ 
											vào thái độ đấu tố ông thôi, người 
											ta có thể đoán ra phần nào cái kết 
											quả tang thương của cuộc tranh đấu 
											hiện nay. Tệ hơn thế, cái kế, thả 
											ông ấy ra để cho chúng giết nhau của 
											Việt cộng lại có cơ được thực hiện 
											một cách tận t́nh bởi những người cứ 
											cho ḿnh là quốc gia, nhân bản!
											
											
											
											
											
											
											Vời tôi, tôi không tin là LM Lư sẽ 
											chết v́ những cuộc đấu tố kiểu này. 
											Bởi lẽ, tuổi trẻ ngày nay thực tế 
											hơn. Họ nh́n thấy vấn đề và dấn 
											thân. Họ không bạc nhược v́ những cú 
											chém như thế. Có điều, người ta sẽ 
											thắc mắc là: Không biết họ nhân danh 
											ai, nhân cái ǵ mà ra hay chặt chém 
											những người đă vào cuộc như thế?  
											Ước mong họ đừng nhân danh đồng bào 
											khốn khổ Việt Nam mà ra tay đấu tố 
											LM Nguyễn văn Lư hay Lê thị Công 
											Nhân. Được như vậy cũng là quá hạnh 
											phúc rồi, chứ nào dám mong cầu họ 
											nhập cuộc cứu nạn khổ cho đời!!
											
											
											
											
											
											
											
											4. Kết quả của những cuộc đấu tố.
											
											
											
											
											
											
											Một câu hỏi được đặt ra là: Sau hơn  
											70 năm bị Việt cộng đấu tố, dân ta 
											được những ǵ?
1. Có trên 170000 người Việt Nam đă mất cuộc sống và hàng trăm ngàn người khác bị tan nhà nát cửa và bị đày vào cuộc sống đầy bóng đêm.
2. Những người trực tiếp tham gia vào cuộc đấu tố 53 - 56 vẫn trắng tay, không có nhà không có đất. Vẫn lầm than trong kiếp sống c̣n hơn nô lệ với cái cày trên các cánh đồng.
3. Mặt cá nhân th́ thù hận thêm chồng chất. Có ngựi chưa bao giờ có kẻ thù. Bỗng sau cuộc đấu tố, nh́n đâu cũng thấy toàn là kẻ thù.
4. Đời sống: Niềm tin giữa con người và con người đă bị hủy diệt. Cuộc sống mất hẳn ư nghĩa của sự liên đới. Người ta t́m cách cho nhau gian dối hơn là sự thành thật.
5. Xă hội, cuộc sống của xă hội Việt Nam ngày nay xa đoạ như chưa bao giờ thấy, và nhân phẩm của con người th́ bị chà đâp, bán rẻ.
6. Văn Hóa, Việt cộng đă nhập cư vào Việt Nam một nền văn hóa bất lương, vô đạo, tôn thờ tội ác. Không đặt trên nền tảng đạo đức và luân lư của xă hội. Không giáo hóa con người theo triết lư cơ bản của dân tộc là Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín, Trung.
7. Chính trị: Không có Tự Do. Không có Nhân Quyền. Không có dân chủ, Không có Công Lư. Đất nước không có Độc Lập.
Phía người đứng ra tổ chức đấu tố được những ǵ?
1. Việt cộng được tự do tổ chức một thể chế độc tài toàn trị trên đất nước. Được độc quyền điều hành nguồn máy chính trị này bằng sách lược bạo lực và khủng bố. Độc quyền hưởng mọi bổng lộc và tài nguyên của đất nước.
2. Chúng tự do tàn sát, áp bức đồng bào ta. Tự do bán hải đảo, bán biển, bán đất liền, vẽ lại đường biên giới, nhượng đất của tổ quốc cho ngoại bang. Đă thế, c̣n cho tàu cộng đặc quyền mở những đặc khu quân sự để độc quyền khai thác tài nguyên, Bauxite trên cao nguyên nước ta. Rồi tự do cho Tàu cộng thuê rừng đầu nguồn, tự do cho khai thác mặt bằng hủy hoại toàn bộ sinh thái của đất nước. Trong lúc nhân dân không có chỗ cắm dùi.
											
											
											5. Dân ta c̣n lại ǵ?  Di sản của 
											tiền nhân c̣n lại gỉ?
											
											
											Có phải chăng chỉ c̣n lại những cuộc 
											đấu tố lẫn nhau để chúng ta tiếp tục 
											giết đi toàn bộ niềm tin và sức sống 
											của dân tộc? Để hủy diệt đi tất cả 
											những  Nhân Lễ Nghĩa c̣n xót lại 
											theo căn bản của gia đ́nh và tôn 
											giáo?  
											
											
											
											
											Không! Không. Chắc chắn là không thể 
											nào như thế được.
											
											
											Hỡi tuổi trẻ Việt Nam, di sản của 
											tiền nhân ta để lại là ḷng tự hào 
											và bất khuất. Cha ông ta không bao 
											giờ chấp nhận  cảnh nô lệ từ bất cứ 
											một loại ngoại bang nào.
											 
											
											
											
											
											Di sản của tiền nhân để lại cho 
											chúng ta là ḷng bao dung, khoan ḥa, 
											nhân ái,. nghĩa khí. ”Lấy Đại Nghĩa 
											để thắng hung tàn”, nhưng không phải 
											là sự bạc nhược cúi đầu.
											
											
											Di sản của tiền nhân để lại cho ta 
											là nghĩa đồng bào, t́nh đồng hương.
											
											
											Di sản của tiển  nhân để lại cho dân 
											ta là một nền văn hóa nhân bản Nhân 
											Lễ Nghĩa Trí Tín. Không phải  là một 
											nền văn hóa đấu tố, bất lương…
											
											
											Vâng đó là phần di sản chúng ta phải 
											giữ ǵn và phát triển. 
											 
											
											
											
											
											Thay lời kết. Ở nơi đây, tôi xin 
											thưa một điều là: Thật ra, tôi không 
											bao giờ có ư định viết bài này. Bởi 
											lẽ,  nếu trên đỉnh núi có muôn lời 
											ca ngọt mềm của gió, của mây làm say 
											đắm ḷng người viễn khách, th́ dưới  
											đáy của lũng sầu kia, không thiếu ǵ 
											những  bài ca  cay đắng của lũ côn 
											trùng thiếu nắng. Đó là một định 
											luật tự nhiên, Nhưng tôi lại phải 
											viết. Viết v́ trách nhiệm với chính 
											tôi và với những người tôi quen biết. 
											Nó như việc ôn lại một bài học hơn 
											là nhắm vào một cá nhân. Hoặc gỉa nó 
											như môt chút kinh  nghiệm gởi các 
											bạn trẻ khi lên đường. Đường ta… ta 
											cứ đi. Đi và sống bằng chính lương 
											tâm trong sáng của ḿnh.  
											
											
											
											
											Bảo Giang