Tôi Tiếp Tục Bị Khủng Bố
Tạ Phong Tần
Sáng nay, khoảng 8h ngày 20/4/2010, tôi c̣n nằm trong pḥng ngủ, đứa cháu gái mở cửa nhà đi làm. Nó biết tôi đang mệt nên khóa luôn cửa ngoài lại. Nó chưa kịp chạy xe đi th́ đă bị hơn 10 người nam có nữ có ùa lại chặn xe, giật ch́a khóa, giật điện thoại của cháu và tự động lấy ch́a khóa mở cửa xông vào pḥng ngủ của tôi, ḥ hét tôi phải “đi làm việc”. Nhóm người này tôi không lạ, đó là những người đă bắt cóc tôi ngày 13/4/2010. Tôi trả lời: “Tôi đang mệt, đừng quấy rầy tôi”. Bọn họ nhào tới giật điện thoại trên tay tôi, rồi xúm lại khiêng tôi ra xe bốn bánh đă đậu sẳn trước cửa. Tôi nh́n thấy lần này c̣n có ông Riết - CSKV và những tên du côn thường ŕnh rập quanh nhà tôi cũng ùa vào tận pḥng ngủ của tôi mà nh́n ngang nh́n dọc.
Cũng như lần trước, tôi chưa rửa mặt, đánh răng, đang mặc bộ đồ ngủ (quần lửng, áo 2 dây và không có đồ lót), không giày dép. Cả xóm xúm nhau lại xem đông nghẹt như xem hát. Bọn họ chở tôi đến trụ sở cơ quan ANĐT CA TPHCM (số 4 Phan Đăng Lưu, B́nh Thạnh), lôi tôi xuống xe rồi đưa vào một căn pḥng nhỏ. Một cán bộ tên Trương Văn Hổ, khoảng 35 tuổi đến nói rằng: “Hôm nay chúng tôi phải làm việc với chị”. Tôi trả lời: “Tôi đang bệnh, đang mệt, không làm việc ǵ hết, tôi đă nói rồi, mấy người có lỗ tai hay không?”. Tôi úp mặt vào cánh tay để trên bàn nhắm mắt lại ngủ. Một lúc sau, ông Trần Tiến Tùng bước vào, cũng lặp lại câu Trương Văn Hổ vừa nói. Tôi mở mắt ra nh́n ông ta nói: “Tôi nhắc lại lần nữa: Tôi đang bệnh, đang mệt, không làm việc ǵ hết”. Rồi tôi gục đầu xuống bàn ngủ tiếp. Ông ta cứ ngồi đó nhai nhải cạnh khóe tôi đủ thứ, cuối cùng cũng nhằm mục đích làm cho tôi tức giận và ép buộc tôi xác nhận những thứ mà họ in từ trên mạng xuống hồi mấy tuần trước là của tôi.
Từ hôm thứ 7 tuần trước, tôi bỗng nhiên cảm thấy đau nhói ở lồng ngực, cử động khó khăn. Hỏi ư kiến bác sĩ Hồ Hải th́ anh ấy bảo tôi phải vào Chợ Rẫy chụp h́nh, các pḥng khám tư nhân không đủ phương tiện, máy móc để chẩn bệnh.
Tôi nghe ông ta nói loáng thoáng là sẽ áp lực buộc chị Tân ngày mai đuổi tôi ra khỏi nhà, rằng thành phố này không chứa tôi, ông sẽ “trục xuất” tôi khỏi thành phố, phải về quê không được ở đây, rằng “cái Ḍng Chúa Cứu Thế đó nó không bênh vực được chị” (nguyên văn). Ông ta sẽ kêu mẹ tôi từ dưới quê lên dẫn tôi về, v.v… và v.v… Rơ ràng, những điều ông Tùng đang nói rất là vô pháp vô thiên, không coi pháp luật ra ǵ, theo Luật cư trú th́ tôi muốn ở đâu trong phạm vi nước Việt Nam là quyền của tôi, hoàn toàn không có quy định nào cho phép ông Tùng và những kẻ như ông “trục xuất” tôi cả. Tôi cũng đâu phải trẻ vị thành niên mà cần phải có mẹ đến dẫn về nhà.
Ông Tùng luôn luôn dùng câu
“Thành phố này không hoan nghênh
chị”, hay “Đất nước này không
hoan nghênh chị”, nghe rơ buồn
cười. Các ông đă trưng cầu ư dân
hồi nào chưa mà biết là nhân dân
nước Việt
Hồi tháng 6/2009, khi tôi và Ls
Đạt cùng chị Tân đến Công an
phường đăng kư tạm trú, ông
Nguyễn Văn Riết - CSKV tuyên bố
sếp của ông Riết ra lệnh không
cho bất cứ ai ở trong nhà ông
Nguyễn Văn Hải. Khi cháu gái đến
đăng kư tạm trú, ông Bùi Duy Hải
vẫn lặp lại lần nữa là “Nhà này
không ai được ở”. Nhà có giấy tờ
chủ quyền đàng hoàng, không ai
tranh chấp mà không ai được vào
ở, chuyện vô lư này chỉ có ở
Việt
Nhưng tôi biết, để đàn áp tôi th́ nhà cầm quyền Việt Nam sẳn sàng huy động lực lượng để làm bất cứ chuyện ǵ, ngang nhiên dùng mọi thủ đoạn khuất tất, chà đạp pháp luật nhằm bóp chết tôi, bóp chết tiếng nói của tôi. Ở quê, tôi không có ruộng đất, không có công việc nào phù hợp khả năng để làm nên tôi mới phải chen chân vào đất Sài G̣n. Nay họ sẳn sàng tổ chức bắt cóc, lấy bao bố trùm đầu, rồi cho xe chở tôi đi quẳng ở một xó xỉnh nào đó không ai hay biết, th́ tôi có mệnh hệ nào họ cũng xoa tay chối bỏ trách nhiệm. Hoặc họ cho xe chở tôi về quê rồi bố trí một bầy côn đồ bao vây quanh nhà, tôi không có phương tiện làm ăn sinh sống, không đi đâu được th́ cũng dần ṃn chết đói.
Hoặc họ có thể làm một việc tàn ác, bất nhân khác là lôi một bà già (tức mẹ tôi) đang bị cao huyết áp, đau thần kinh tọa, đau cột sống không ngồi xe lâu được mà phải ngồi suốt 280km lên Sài G̣n để dùng bà “khủng bố” tôi.
Tôi làm thinh không nói câu nào, hôm nay tôi không có sức để căi nhau với ông ta. Suốt ngày nay, tôi không ăn, không uống và cũng không nói câu nào với bọn họ.
Đến 5 giờ chiều, Trương Văn Hổ nói lập biên bản tôi sức khỏe không đảm bảo làm việc, ngày 22/4 lên làm việc tiếp, tôi ngồi im nhắm mắt không trả lời mà cũng không kư biên bản. Cuối cùng, anh ta bảo tôi đi về. Nhưng tôi mệt mơi, cứ ngồi im không muốn đi đâu hết. Họ cho hai cán bộ nữ xốch nách tôi ra cổng. Sau khi ra khỏi cổng, tôi đến ngồi xuống đất, tựa lưng vào cái cột đèn ngay trước cổng Cơ quan ANĐT. Một lúc sau, một cán bộ nữ lấy xe máy đến bảo tôi lên xe cô chở tôi về nhà.
Trương Văn Hổ là người tôi thường làm việc thời gian ở bên G̣ Vấp, cũng là người (làm theo lệnh) chiếm giữ rất nhiều tài sản, đồ dùng, giấy tờ cá nhân của tôi mà không hề lập biên bản hay biên nhận đưa cho tôi.
Theo số liệu chính thức của
chính phủ Việt Nam, chỉ riêng
trong năm ngoái có 33 tàu đánh
cá cùng 433 ngư dân Việt Nam bị
Trung Quốc bắt giữ. Mới đây,
ngày 19/4/2010 báo chí trong và
ngoài nước đồng loạt đưa tin
Trung
Quốc tiếp tục bắt giữ 1 tàu cá
và 9 ngư dân Quảng Ngăi
đang đánh cá tại vùng biển Hoàng
Sa mà Việt Nam đă tuyên bố chủ
quyền. Nhà cầm quyền Việt
Tạ Phong Tần