Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt - Nạn nhân của những toan tính?
Những
ngày qua, các tin tức
liên quan
tới
việc
đi
ở
của
Đức
Tổng
Giám mục
Hà Nội
Giuse Ngô Quang Kiệt
tạo
nên một
làn sóng dư
luận
chưa
từng
thấy
trong lịch
sử
Giáo Hội
Việt
Nam. Những
thông tin gây ngạc
nhiên, việc
Đức
Tổng
Giuse Ngô Quang Kiệt
sớm
muộn
sẽ
phải
rời
khỏi
chức
vụ
Tổng
Giám mục
Tổng
Giáo phận
Hà Nội
th́ đă được
dự
báo trước...
khi ngài rời
Hà Nội
qua Vatican chữa
bệnh
theo lệnh
của
Toà Thánh. Dù biết
trước,
nhưng,
việc
Toà Thánh bổ
nhiệm
một
vị
Phó Tổng
Giám mục,
với
quyền
kế
vị
để
từng
bước
thay thế
ngài cai quản
Tổng
Giáo phận
Hà Nội
- như
thông tin được
cập
nhật
mấy
ngày qua, vẫn
đă làm cho hết
thảy
mọi
người
công giáo Việt
Nam và những
người
yêu chuộng
công lư hoà b́nh, đi từ
ngạc
nhiên này tới
ngạc
nhiên khác.
Thực
tế,
việc
một
vị
Giám mục
đau yếu
hoặc
không c̣n đủ
tài đức
để
lănh đạo
giáo phận
và bị
thay thế
là một
chuyện
đương
nhiên và chuyện
ấy
vẫn
thường
xảy
ra trong Giáo Hội.
Tuy nhiên, trong trường
hợp
Tổng
Giám mục
Giuse Ngô Quang Kiệt
th́ lại
không phải
như
vậy.
Ngay khi tới
Vatican, sau những
khám nghiệm
đầu
tiên để
t́m phương
thức
điều
trị,
các y bác sĩ đă khẳng
định
Tổng
Giám mục
Ngô Quang Kiệt
không hề
có bất
cứ
dấu
hiệu
nào về
bệnh
tật
thể
lư, mà chỉ
có sự
căng thẳng
về
tâm lư. Nhiều
linh mục
thuộc
Tổng
Giáo phận
Hà Nội
làm chứng
rằng
trong các chuyến
tháp tùng mục
vụ
với
Đức
Tổng,
mỗi
khi lên xe, ngài đều
ngủ
ngon lành. Như
vậy,
bệnh
mất
ngủ
của
ngài không phải
bệnh
mản
tính.
Về
công việc
mục
vụ,
trong thời
điểm
hiện
tại,
không có vị
Giám mục
nào thuộc
Hội
Đồng
Giám mục
Việt
Nam được
giáo dân cả
nước
kính trọng
và yêu mến
cho bằng
Đức
Tổng
Giuse Ngô Quang Kiệt.
Trong vai tṛ của
người
mục
tử,
từ
khi c̣n làm Giám mục
Chính toà Lạng
Sơn
– Cao Bằng,
cho tới
khi về
đảm
nhiệm
chức
vụ
Tổng
Giám mục
Tổng
Giáo phận
Hà Nội,
Tổng
Giám mục
Giuse Ngô Quang Kiệt
luôn là một
vị
mục
tử
gương
mẫu,
hết
ḷng v́ đoàn chiên. Không ai có
thể
trách cứ
ngài về
bất
cứ
điều
ǵ.
Như vậy, việc ngài phải rời khỏi chức vụ Tổng Giám mục Tổng Giáo phận Hà Nội không c̣n là chuyện b́nh thường nữa. Có thể nói rằng ngài chỉ là nạn nhân của những toan tính, bè phái của một chế độ xă hội thối nát và của một Giáo hội đánh mất bản chất là sự hiệp thông và đang dần bị phàm tục hoá.
Nạn
nhân của
những
toan tính chính trị
Trước
tiên, ngài là nạn
nhân của
một
chế
độ
xă hội
thối
nát, cửa
quyền,
với
những
toan tính chính trị
của
các nhóm lợi
ích đang thao túng xă hội.
Ai cũng biết
từ
một
vị
Giám mục
hiền
lành được
đạo
đời
ủng
hộ
khi về
làm Tổng
Giám mục
Hà Nội,
với
câu nói nổi
tiếng
“Tôn giáo là quyền
chứ
không phải
cái ân huệ
xin cho” ngài nghiễm
nhiên trở
thành đối
tượng
bị
cho là “phản
động”
của
chế
độ
cộng
sản.
Trong lúc phong trào cầu
nguyện
cho công lư do ngài khởi
xướng
bùng phát tại
Tổng
Giáo phận
Hà Nội
và lan toả
khắp
nơi,
chính quyền
cộng
sản
đă t́m hết
cách để
hạ
gục
ngài. Một
Nghị
quyết
đă được
chính quyền
Hà Nội
thông qua là trong năm 2010 bằng
mọi
giá phải
đưa
được
Tổng
Giám mục
Ngô Quang Kiệt
ra khỏi
Hà Nội.
Với
Nghị
quyết
này, trong suốt
năm 2009, bằng
những
thủ
đoạn
thường
thấy,
chính quyền
Hà Nội
đă sử
dụng
hết
mọi
chiêu bài, từ
mời
phái đoàn Toà Thánh qua thương
thuyết
về
bang giao nhưng
thực
chất
là ngă giá Tổng
Giám mục
Giuse Ngô Quang Kiệt,
cho tới
những
chuyến
đi Đà Lạt
gặp
Chủ
tịch
HĐGMVN Nguyễn
Văn Nhơn
của
Thủ
tướng
Nguyễn
Tấn
Dũng. Những
cuộc
thăm viếng
này khi th́ âm thầm
khi th́ hoành tráng, được
truyền
thông nhà nước
loan tải,
với
những
món quà to nhỏ
khác nhau. Chuyến
đi Vatican của
Chủ
tịch
nước
Nguyễn
Minh Triết
cũng không ngoài mục
đích đưa
Tổng
Giám mục
Ngô Quang Kiệt
ra khỏi
Hà Nội.
Theo nhận
định
của
những
người
am hiểu
t́nh h́nh chính trị
xă hội,
việc
Đức
Tổng
Giuse Ngô Quang Kiệt
phát động
phong trào thắp
nến
cầu
nguyện
cho công lư không chỉ
gây lo sợ
cho chế
độ
mà trong thời
điểm
chuẩn
bị
nhân sự
cho đại
hội
đảng
cộng
sản
diễn
ra năm 2011 tới
đây, ngài cũng đă trở
thành con bài chiến
lược
cho các tranh chấp
nội
bộ
giữa
các phe nhóm đang t́m cách thôn
tính lẫn
nhau trong nội
bộ
cộng
sản.
Vụ việc Đồng Chiêm do Bí thư
Thành uỷ Hà Nội - người đang
được Trung Quốc hậu thuẫn và
đang nhắm chức Tổng Bí thư đảng
cộng sản, chỉ đạo, thực chất là
muốn kéo Đức Tổng Giuse Ngô
Quang Kiệt vào cuộc để t́m cớ
kết án ngài. Tuy nhiên, cộng sản
đă bị sa lầy tại Đồng Chiêm.
Theo nhiều nguồn tin khác nhau,
chính quyền Hà Nội không muốn
dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long
mà “nguy cơ” Ngô Quang Kiệt vẫn
làm Tổng Giám mục Hà Nội. Đức
Tổng nghiễm nhiên trở thành con
bài chiến lược và là “nấc thang
chính trị” cho rất nhiều người
trong Bộ Chính trị cộng sản.
Việc đi hay ở của Tổng Giám mục
Giuse Ngô Quang Kiệt trở thành
thước đo bản lănh chính trị của
các nhà lănh đạo cộng sản để
đuợc cơ cấu vào các chức vụ quan
trọng trong kỳ đại hội đảng sắp
tới.
Nạn
nhân của
một
Giáo hội
không có sự
hiệp
thông và những
toan tính phàm tục
Những
toan tính chính trị,
những
mưu
toan kể
trên và nhiều
mưu
toan khác nữa,
dù nham hiểm
và quỷ
quyệt
tới
đâu, chắc
chắn,
sẽ
không thể
làm được
ǵ Đức
Tổng
Giuse Ngô Quang Kiệt,
nếu
Hội
Thánh Chúa tại
Việt
Nam thực
sự
hiệp
thông, cùng đồng
ḷng lắng
nghe tiếng
kêu cứu
của
người
nghèo, của
những
người
bị
áp bức,
của
một
dân tộc
đang bị
đe doạ
bởi
bá quyền
phương
Bắc.
Thực
tế,
càng ngày, người
ta càng thấy
Giáo hội
Công giáo Việt
Nam đang dần
đánh mất
bản
chất
của
ḿnh là một
Giáo hội
Hiệp
Thông.
|
GM Phêrô Nguyễn Văn Nhơn và TT Nguyễn Tấn Dũng |
Trước
đây, khi chưa
có phong trào cầu
nguyện
cho công lư và hoà b́nh, ít ai để
ư tới
sự
hiệp
thông trong Giáo hội.
Óc địa
phương
chủ
nghĩa cũng ít bị
lộ
diện.
Tuy nhiên, chỉ
tới
khi Tổng
Giáo phận
Hà Nội
gặp
nạn,
Đức
Tổng
Giám mục
Giuse Ngô Quang Kiệt
bị
chế
độ
cộng
sản
bôi nhọ,
phỉ
báng, khi
ấy
khuôn mặt
Giáo hội
Việt
Nam với
những
óc địa
phương,
những
toan tính phàm tục
mới bị
bóc trần.
Ai cũng biết,
ngay khi phong trào cầu
nguyện
cho công lư hoà b́nh bùng nổ,
làm nức
ḷng những
người
yêu công lư, sự
thật,
thủ
tướng
Nguyễn
Tấn
Dũng đă có những
bước
đi đầu
tiên âm thầm
lên Đà Lạt
gặp
Chủ
tịch
HĐGMVN Nguyễn
Văn Nhơn,
sau đó là việc
cấp
cho Giáo phận
Đà Lạt
11ha để
xây Trung tâm Mục
vụ
Giáo phận
và ông c̣n lên Đà Lạt
một
lần
nữa
vào năm 2009 sau khi tới
thăm mỏ
bauxite Tân Rai. Ngoài Thủ
tướng
Nguyễn
Tấn
Dũng, thứ
trưởng
Bộ
Công an Nguyễn
Văn Hưởng
cũng nhiều
lần
lên Đà Lạt
mang theo những
lời
hứa
hẹn
đầy
hy vọng.
Kết
cục
của
những
chuyến
viếng
thăm là Giáo Hoàng Học
viện
bị
xơi
tái mà không gặp
bất
cứ
phản
ứng
nào, dù là nhỏ
nhất.
Ngay lập
tức,
cộng
sản
dùng Tam Toà, Loan Lư, Bàu Sen,
Đồng
Chiêm làm thước
đo sự
hiệp
thông trong Giáo hội.
Nhiều
giáo dân hết
sức
ngạc
nhiên khi thấy
sự
hiệp
thông giữa
các Giám mục
trong Giáo Hội
Việt
Nam không c̣n như
khi xảy
ra vụ
việc
Toà Khâm sứ
- giáo xứ
Thái Hà. Không những
thế,
trong vụ
việc
Đồng
Chiêm, thay v́ hiệp
thông, qua trang Web của
HĐGMVN, HĐGMVN c̣n nói rơ quan
điểm
lập
trường
bằng
một
bài viết
gây nhiều
tranh căi: “Lên tiếng
hay không lên tiếng”
mà có người
nhại
lại
rằng
HĐGMVN “Lên tiếng
như
không lên tiếng”.
Những bước đi, những lời nói, những hứa hẹn kiểu cộng sản rằng: “Sẽ tạo điều kiện để Giáo Hoàng sang thăm Việt Nam”, cùng với những tham vọng cá nhân, rằng: “Lần đầu tiên trong nhiệm kỳ của Hội đồng Giám mục Việt Nam có một vị Giáo hoàng tới Việt Nam”, chưa kể chiếc mũ Hồng y sẽ “rơi xuống đầu” vị nào làm Tổng Giám mục Hà Nội thay thế Đức cha Kiệt và “sẽ được phát biểu tại đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long sắp tới”, đă khiến tham vọng cá nhân của một vài người trong Giáo hội Việt Nam trỗi dậy. Đương nhiên, Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt trở thành cái giá trao đổi cho những toan tính và những tham vọng. Ngài trở thành nạn nhân không chỉ của cộng sản mà c̣n của anh em trong nhà.
Để
kết:
Chuyện
Đức
Tổng
Giuse và chuyện
ông Giuse trong Cựu
ước
Những
ngày qua, tin Đức
Tổng
Ngô Quang Kiệt
sẽ
rời
chức
vụ
trong một
thời
gian ngắn
sau khi vị
Phó Tổng
Giám mục
được
bổ
nhiệm
khiến
rất
nhiều
người
Công giáo Việt
Nam u buồn.
Đó là điều
dễ
hiểu
bởi
Đức
Tổng
Giuse Ngô Quang Kiệt
đă để
lại
trong ḷng người
giáo dân một
niềm
cảm
mến
và một
niềm
hy vọng
vô bờ
giữa
một
xă hội
đầy
bất
công. Việc
ngài ra đi là một
tổn
thất
không nhỏ
cho Tổng
Giáo phận
Hà Nội
nói riêng và những
ai yêu chuộng
công lư và hoà b́nh nói chung. Sự
ra đi của
ngài chắc
chắn
sẽ
làm cho cộng
sản
hoan hỉ,
nhưng
cũng chắc
rằng,
sự
ra đi
ấy
sẽ
làm cho hố
sâu của
sự
mất
hiệp
thông trong Giáo hội
ngày càng sâu sắc
hơn.
Tuy nhiên, trong đức
tin, lịch
sử
cứu
độ
luôn cho Hội
thánh kinh nghiệm
này: “Thiên Chúa luôn biến
sự
dữ
nên sự
lành”. Câu chuyện
ông Giuse bị
anh em bán sang Aicập
(St 37-50) là câu chuyện
điển
h́nh. V́ ghen tức,
các anh em ông Giuse - đại
diện
cho 12 chi tộc
Israel, đă bán ông sang Aicập.
Tại
Aicập,
dưới
sự
dẫn
dắt
của
Chúa, ông đă trở
thành người
cứu
cả
dân tộc
Israel khi nạn
đói xảy
ra.
Việc Đức Tổng Giuse phải ra đi – như ngài đă từng nói: “Nếu Chúa muốn th́ chẳng ai có thể làm ǵ được”, biết đâu sẽ là khởi đầu của một mùa gặt mới, đem lại những hy vọng mới, bởi Giáo hội Chúa được xây dựng trên nền tảng Phêrô th́ luôn trường tồn. Quyền lực sự dữ dù nham hiểm tới đâu cũng không thể phá được. Chúa sẽ trao ch́a khoá nước trời cho những ai hết ḷng phụng sự Chúa trong việc cứu rỗi các linh hồn.
17/4/2010
An Dân