Từ ngày Việt nam chính thức bước vào sinh hoạt mở rộng trên trường quốc tế, th́ cái chế độ “nửa dơi, nửa chuột” Đảng lănh đạo, Nhà Nước quản lư của Việt cộng tỏ ra quá lạc lơng, làm khó cho các nước Dân Chủ, nhưng lại là một ưu thế đối với Trung cộng. Chính phủ ở các nước Dân Chủ khi giao tiếp với Việt cộng th́ chỉ có thể giao tiếp, cũng như kư kết các văn bản pháp lư với Chính Phủ quản lư nắm vai tṛ thừa hành, chứ không trực tiếp kư với Người Lănh Đạo đảng là tổng bí thư, v́ lănh tụ đảng Việt cộng trong công pháp quốc tế không phải là người đại diện hợp pháp của quốc gia, mặc dù Hiến Pháp Việt Cộng ở Điều 4 đă tiếm quyền Quốc Dân, để quy định vai tṛ lănh đạo của Đảng Cộng sản đối với Nhà Nước, nhưng Hiến Pháp và Luật Pháp của Việt Cộng lại không quy định Tổng Bí Thư là Nguyên Thủ Qưốc Gia, có quyền lănh đạo Nhà Nước. Thế nên những văn bản mà các nước Dân Chủ kư với Việt Cộng, hay chính phủ Việt Cộng kư vào các Công Ước Quốc Tế thường bị Việt Cộng không nghiêm chỉnh thi hành. Bởi v́ thường bị lănh đạo đảng lật lọng, xếp xó. Chỉ trừ Trung cộng khi nắm đầu được Tổng Bí Thư Việt Cộng rồi th́ toàn đảng, chính phủ, quân đội, công an đều phải răm rắp tuân hành. Chính v́ thế Việt Nam mới từ từ rơi vào ṿng nô lệ cho Trung cộng.
Sau ngày Liên xô sụp đổ, hệ thống Cộng sản Quốc tế tan ră, sinh hoạt trên chính trường quốc tế mở rộng, sự giao hảo giữa các nước không phân biệt chế độ chính trị nữa, th́ Trung cộng đă rút kinh nghiệm bang giao quốc tế, biết chủ động hợp pháp hóa vị thế của Tổng Bí Thư, bằng cách cho kiêm chức Chủ Tịch Nước, kể từ thời Giang Trạch Dân. Họ Giang đă tự xây dựng vị trí lănh tụ của ḿnh với chủ thuyết “Tam Cá Đại Biểu”. Đến Hồ Cẩm Đào th́ đưa ra chủ thuyết “Xă Hội Hài Ḥa”. Rồi đảng tiếp tục tạo ra người thừa kế. Loại bỏ chế độ “song trùng” quy về một mối đảng và chính phủ trở thành một, để độc quyền thống trị Quốc Dân và chủ động bang giao Quốc Tế. Mặc dù Việt cộng là học tṛ trung thành của Trung cộng, nhưng Trung cộng vẫn không để cho Việt cộng tập trung quyền lực giữa đảng và chính phủ, vẫn duy tŕ chế độ ‘song trùng’ bất lực tại Việt nam, để cho Việt cộng không thể chủ động có thực quyền điều hành đất nước, phát triển kinh tế, ngang hàng, hay qua mặt Trung cộng trên trường quốc tế.
Chế độ ‘song trùng’ tŕ trệ Việt cộng không những là gánh nặng cho ngân sách quốc gia, phải nuôi 2 hệ thống đảng và chính phủ song hành, c̣n tạo ra một hệ thống thực quyền mà vô trách nhiệm, tùy tiện tham ô, đứng trên luật pháp, tạo ra luật pháp, thi hành luật pháp, khống chế luật pháp, mà không bị bất cứ thế lực nào chế tài, kể cả công luận. V́ Việt nam hiện nay chỉ có một đảng Việt cộng độc quyền lănh đạo cả Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp, báo chí, truyền thanh, truyền h́nh đều nằm trong tay đảng Việt cộng. Đảng lại c̣n muốn kiểm soát luôn thông tin trên mạng nữa. Đối với Quốc Dân th́ đảng Việt cộng hiện nay đă là độc tài toàn trị. Nhưng dù sao cũng tự giới hạn bằng chế độ ‘song trùng’ lưỡng đầu của chính họ. Nội trị tuy tha hồ tùy tiện thao túng chính quyền, luật pháp, kinh tế… Khiến cho chức Thủ Tướng coi về quản lư hành chánh trở thành bù nh́n, không có quyền truất nhiệm viên chức dưới quyền, quyền đó thuộc về tổ chức đảng. Chính v́ vậy, mặc dù Nguyễn Tấn Dũng hiện nay là chủ tịch chỉ đạo Ủy Ban Bài Trừ Tham Nhũng Quốc Gia, mà không dám động đến lông chân của bọn tham nhũng gộc. Trong đó lẽ cố nhiên có cả đương sự nữa. Nhưng đối với quốc tế th́ vị thế của đảng không được coi trọng, hoặc cố ư không coi trọng để nâng vai tṛ đối tác của chính phủ lên ngang tầm với quốc tế..
Đó là lư do khiến Trung Ương Đảng Việt Cộng đưa ra chủ trương: Bí Thư kiêm Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân các cấp. Để nhất thể hóa chức danh Bí Thư và Chủ Tịch, nhằm làm bộ máy cai trị gọn nhẹ, việc điều hành nhanh chóng, kịp thời không bị, chồng chéo, ách tắc. Như vậy, không biết trong kỳ Đại Hội XI này, đảng Việt Cộng có dám chơi ngang tầm với quan thầy Bắc kinh là để Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Nước hay không? Hay vẫn chọn một viên Tổng Bí Thư bù nh́n kiểu Nông Đức Mạnh, một Chủ Tịch Nước đần độn như Nguyễn Minh Triết, một Thủ Tướng luồn lọt như Nguyễn Tấn Dũng, để cho 15 ủy viên Bộ Chính Trị thành ‘cá mè một lứa’. Rồi mọi quyết định quan trọng đến vận mệnh dân tộc đều do quan thầy Bắc kinh chỉ đạo? Chế độ Việt Cộng hiện nay tiếng là: “Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”. Nhưng cộng ḥa của thứ xă hội chủ nghĩa chết tiệt đó, không phải là thề chế Cộng Ḥa Phổ Cập Toàn Dân, trong đó mọi công dân đều có quyền trực tiếp phổ thông đầu phiếu, bầu lên những nhà lănh đạo chính quyền của ḿnh, mà Việt Cộng chỉ áp dụng quy chế “đảng cử, dân bầu” ra Quốc Hội, và Hội Đồng Nhân Dân các cấp bù nh́n của đảng. Thế nên việc đảng chọn Tổng Bí Thư rồi đưa sang Quốc Hội bầu vào chức Chủ Tịch Nước, hoặc đảng bầu Bí Thư, rồi đưa cho Hội Đồng Nhân Dân các cấp thông qua th́ quá nhẹ nhàng, không ǵ trở ngại.
Nhưng nhiều cựu viên chức cao cấp trong đảng lại muốn đi xa hơn nữa là góp ư “Dân Chủ Hóa đảng”. Một ngày, sau khi kết thúc Hội Nghị lần thứ 12 của Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, ông Nguyễn Đ́nh Hương, nguyên Phó Ban Tổ Chức Trung Ương, cho đăng bài viết trên Việt Nam Net rằng: “Muốn chọn người tài đức th́ không có cách nào khác hơn là thực hiện dân chủ”. “Dân chủ không áp đặt, không cảm t́nh thiên vị và không cố chấp là những điều đảng phải làm, nếu muốn có cán bộ tốt cho Đại Hội lần thứ XI”. Ông Hương cũng đưa ra đề nghị: “Nên có một danh sách người có đủ khả năng cho chức vụ Tổng Bí Thư, thay v́ chỉ có một người được đề nghị bỏ phiếu thông qua… và không phân biệt vùng miền, từng là một trong những yếu tố quan trọng khi chọn người được cử giữ những vị trí quan trọng ở các kỳ đại hội trước đây”.
Một đảng gọi là lănh đạo nhà nước, mà đảng viên không được b́nh quyền với nhau để ứng cử, bầu cử ra các người lănh đạo của ḿnh, như từ trước tới nay, th́ đảng này chỉ là đảng giặc cướp, không thể gọi là Chính Đảng, hay Đảng Lănh Đạo được nữa. V́ thế mà những đảng viên tự trọng, c̣n biết liêm sỉ và giác ngộ được quyền lợi của ḿnh, không những phải đ̣i Dân Chủ Hóa đảng, mà c̣n phải có trách nhiệm đ̣i Dân Chủ Hóa chế độ cho toàn dân nữa mới đúng. Đối với những Người Đấu Tranh cho Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền ở trong và ngoài Việt Nam hiện nay, th́ tuyệt đối không để bị rơi vào bất cứ một giải pháp nào ở “Giai Đoạn Chuyển Tiếp” này. V́ ngay cả việc “Dân Chủ Hóa Đảng” cũng chỉ là sự Tập Trung Quyền Lực Đảng vào Chính Phủ để thống trị Quốc Dân, nếu Viêt nam chưa có Tự Do Ngôn Luận, Tự Do Tôn Giáo, Tự Do Chính Đảng, Tự Do Nghiệp Đoàn, để Quốc Dân có thực quyền, thực lực tự làm chủ lấy ḿnh, kiểm soát chế độ chính trị và phục hồi chủ quyền đất nước.