Video Tài Liệu Audio Tài Liệu Nhạc Tin Tức & Thời Sự B́nh Luận

 

Sau 35 Năm Ly Hương Chúng Ta Nghĩ Ǵ?

Sau 35 Năm Ly Hương Chúng Ta Nghĩ Ǵ?

 

Đă 35 năm trôi qua kể từ ngày Việt Cộng xua quân vào xâm chiếm miền Nam, 35 mùa xuân chúng ta đă nhớ quá khứ đau thương, nhớ những mất mát, nhớ tất cả những ǵ làm cho chúng ta tiếp tục thù hận, không thể quên, không thể tha thứ, không thể ḥa hợp hoà giải với kẻ thù. Những mất mát thật to lớn, to lớn quá sức chịu đựng của chúng ta, những mất mát mà không một dân tộc nào phải chịu đựng, những mất mát gây ra bởi kẻ thù quá tàn bạo gian ác. Chúng nhân danh cách mạng giải phóng dân tộc để giết chúng ta, những người cùng gịng giống với chúng. Bằng mọi thủ đọan chúng t́m cách ăn cướp của cải của chúng ta, hành hạ chúng ta, buộc chúng ta phải bỏ nước ra đi. Chúng giết người không gớm tay. Nhân danh chống Mỹ cứu nước chúng đă pháo kích ngay vào những người dân lành chạy lánh nạn miền Trung. Để cướp tài sản của người dân, chúng đưa ra những kế hoạch đánh tư sản, đuổi những người có của đi về những vùng kinh tế mới. Để trả thù, chúng bắt hàng mấy trăm ngàn người trong chúng ta đi tù đầy với danh nghĩa “cải tạo”, và khốn nạn hơn cả là trong khi chúng ta đi tù th́ chúng lập kế để cướp vợ và con gái chúng ta. Trong những nhà tù rải rác trong những vùng rừng sâu nước độc, những vùng rừng núi khắp nước, từ Bắc chí Nam, chúng đă hành hạ thân xác, vùi dập tinh thần của bao nhiêu người trong chúng ta, chúng đă xả súng giết chết bao nhiêu người cha, người anh, người em của chúng ta? Bao nhiêu người trong gia đ́nh chúng ta đă bỏ xác trên con đường đi trốn khỏi cái chế độ tàn bạo của chúng? Bao nhiêu người con gái đă bị bọn cướp làm nhục trên con đường vượt biên? Chúng ta đă phải chịu đựng bao nhiêu gian nan để đến được bến bờ tự do?

Những h́nh ảnh khốn nạn nhất đă in xâu vào tâm trí chúng ta khiên chúng ta không thể nào quên, những h́nh ảnh đó vẫn làm cho chúng ta nhức nhối mỗi khi thấy lại. Và cứ vào Tháng Tư mỗi năm trong khi hoa nở rộ, cây cối xanh tươi, chim chóc vui mừng ca hót, đáng lư chúng ta phải sung sướng huởng không khí của mùa xuân th́ ḷng ta lại nặng trĩu, tâm ta lại ưu sầu. Cứ mỗi năm trôi qua hy vọng một sự xụp đổ của chế độ Cộng Sản ở nước ta lại càng mong manh hơn, chúng lại càng bớt đi niềm tin rằng sẽ có ngày chúng ta có thể xóa bỏ được cái quá khứ đen tối, quên đi những nỗi đau thương để chỉ c̣n nh́n về tương lai. Mỗi năm, nỗi bất hạnh của chúng ta lại xâu đậm hơn, nỗi buồn của kẻ phải xa xứ lại càng đè nặng thêm lên tâm trí chúng ta.

35 năm sau khi có hoà b́nh, sau khi đất nước thống nhất, tám mươi triệu người dân c̣n sống trên mảnh đất quê hương có may mắn hơn, vui sướng hơn chúng ta hay không? Hạnh phúc có đến với mọi người dân hay không? Trong khi chúng ta sống một cuộc sống no ấm đầy đủ, th́ những bà con máu mủ ruột thịt của chúng ta vẫn sống khốn nạn khốn khổ trong một chế độ độc tài gian ác, trong một xă hội bất công tham nhũng thối nát, đời sống của họ vẫn đói rách, thiếu cơm ăn áo mặc. Đất nước ta vẫn chưa phát triển thực sự, nền kinh tế của xứ ta vẫn chưa có căn bản vững chắc, nền giáo dục của nước ta vẫn yếu kém, tuơng lai dân tộc ta vẫn mịt mờ. Đất nước ta vẫn lệ thuộc ngoại bang, vẫn không có độc lập tự do thật sự. Thêm vào đó hiện giờ đang có hiểm nguy bị Đế Quốc Tàu Cộng xâm lăng. Trong bài tham luận này, chúng tôi thử phân tích những dữ kiện chính trị, kinh tế, xă hội, và giáo dục để t́m hiểu xem hiện t́nh của đất nước ta thực sự ra sao.

Về mặt chính trị, lư thuyết Mác Lê mâu thuẫn với thực tế, hơn hai mươi năm sau ngày xâm chiếm được Miền Nam chế độ Cộng Sản Hà Nội đă đưa cả nước vào một t́nh trạng bế tắc đói rách kiệt quệ về mọi mặt, dân chúng sống vô vọng, không biết tương lai ra sao. Đảng Cộng Sản Việt Nam và Thủ tướng Phạm vắn Đồng với những bộ óc già nua ngu muội đă tỏ ra bất lực hoàn toàn trong nhiệm vụ lèo lái đất nước, không mang được sung túc và hạnh phúc đến cho toàn dân. Chính phủ Hà Nội đă ngu xuẩn dẹp Cộng Hoà Miền Nam Việt Nam là cửa ngỏ để nước ta bắt nhịp cầu với thế giới phương Tây và có cơ hội nhận viện trợ và phát triển sớm. Hơn hai mươi năm đất nước ta bị bọn lănh đạo vừa già cỗi vừa ít học d́m trong một t́nh trạng đông lạnh, và thay v́ tiến tới lại lui bước, trong khi cả vùng Đông Nam Á tiến lên từ những quốc gia chậm tiến thành những quốc gia đang trên đà phát triển (developing countries) Đến khi những nước Cộng Sản ở Âu Châu phá sản và bị dân chúng đứng lên lật đổ th́ một vài nhà lănh đạo Việt Nam như Vỏ Văn Kiệt và Nguyễn Văn Linh mới sáng mắt ra và đưa ra cái kế hoạch kinh tế nhằm mở cửa thị trường Việt Nam cho thế giới tự do nhào vào làm ăn để thủ lợi, cái kế hoạch mang danh “đổi mới”, nhưng chỉ đổi mới một nửa, tức là về mặt kinh tế cho làm ăn tự do, cho buôn bán để ăn lời. Nhưng trong cái thị trường tự do của nền kinh tế tư bản theo “phương hướng xă hội chủ nghĩa” th́ những tay buôn lớn nhất và hưởng lợi nhuận cao nhất lại là những kẻ đầu nậu chính trị nằm trong cái Đảng Cộng Sản, đi buôn không cần vốn, hay nói cho đúng ra th́ vốn liếng của chúng là bạo lực, là chuyên chính “hữu” sản, là gian ác, manh tâm bóc lột nhân dân, là phản cách mạng, phản bội giai cấp vô sản là giai cấp đă đi tiên phong trong hai cuộc cách mạng trước đây. Nay th́ giai cấp vô sản đă nhận thức được sự lừa bịp và thấy rơ rằng sự hy sinh vô ích của ḿnh chỉ làm lợi cho một nhúm nhỏ những tay khát máu đă đẩy nhân dân đi vào chỗ chết trong hai cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ.

Độc tài không có tự do dân chủ mấu thuẫn với phát triển của trí tuệ loài người, nền chuyên chính do bọn tư bản đỏ duy tŕ chỉ làm hại cho sự phát triên về khoa học kỹ thuật của đất nước. Dường như chế độ Cộng Sản Hà Nội chỉ muốn duy tŕ một hiện trạng (status quo) và củng cố địa vị để tiếp tục cầm quyền, không màng ǵ đến phát triển đất nước thực sự, đến quyền tự do dân chủ của người dân. Bằng cách bưng bít thông tin đồng thời thực hiện cả một kế hoạch qui mô nhằm tuyên truyền, bẻ sai sự thật, đầu độc tâm trí người dân, tất cả những ai c̣n sống ở Việt Nam hiện nay không c̣n hiểu được thế nào là tự do dân chủ, tại sao phải có một chế độ chính tri đa đảng, tại sao phải có bầu cử tự do, tại sao người dân phải có quyền chọn những nhà lănh đạo lèo lái đất nước, tại sao quyền lợi quốc gia phải được tôn trọng…

Lệ thuộc vào ngoại bang mâu thuẫn với độc lập tự do, cái độc lập tự do mà Hồ Chí Minh cứ rêu rao là không có ǵ qúi hơn. Độc lập tự do ǵ mà mỗi quyết định phải sang Bắc Kinh hỏi ư kiến các quan thầy Ba Tàu? Độc lập tự do ǵ mà cắt đất vùng biên giới dâng cho bọn đế quốc mới phương Bắc? Độc lập tự do ǵ mà bọn Trung Cộng tự do mang quân sang đất ta giả dạng công nhân lập những khu vực tự trị nhằm kiểm soát ta? Độc lập tự do ǵ mà Hà Nội miệng câm như hến khi chúng kiểm soát vùng vịnh Bắc Việt của ta bắt bớ đánh đập những ngư dân của ta? Độc lập tự do ǵ mà để yên cho quan thầy Chệt ăn cướp hai ḥn đảo Trường Hoàng Sa nằm trên Biển Đông là nơi có bao nguồn dầu lửa và khoáng chất của đất nước ta? Nay th́ tất cả những khẩu hiệu mà Đảng Cộng Sản hô hào trong hơn nửa thế kỷ qua chỉ là bịp bợm, chỉ nhằm đánh lừa những kẻ nhẹ dạ dễ tin. Mà khốn nỗi đa số những người có ḷng yêu nước khi nghe những khẩu hiệu đó đều không biết rằng ḿnh đang bị lừa gạt. Ngay cả những nhà trí thức, học cao hiểu rộng, có óc phán xét cũng đă bị Cộng Sản cho đi tàu bay giấy. Ấy thế mà hiện nay vẫn c̣n những kẻ có văn bằng cao, chức vụ lớn ở ngoại quốc vẫn chưa sáng mắt ra, vẫn để Cộng Sản Hà Nội lường gạt. Cái lạ hơn nữa là họ có kiến thức, có bộ óc thông thái mà lại chịu ngồi nghe những mẩu chuyện ngu ngơ bịa đặt của Chủ Tịch Nhà Nước Việt Nam rồi sau đó leo lên sân khấu tươi cười hớn hở tay vừa vỗ miệng vừa ca hát một bài về cái “ngày vui đại thắng” láo lếu mà từ xưa chỉ có con nít mới ca. Thế chúng ta mới thấy rằng bọn Cộng Sản chúng nó có ma lực chi phối con người về phương diện tâm thần.

Về mặt Phát Triển Kinh tế, nền tảng kinh tế hiện thời không dựa vào thực lực của đất nước, tất cả chỉ là tiền ngoại quốc đầu tư trực tiếp vào trong nước để lợi dụng thị trường tiêu thụ to lớn của Việt Nam, lợi dụng nhân công rẻ mạt, lợi dụng những tài nguyên phong phú của đất nước ta. Trong suốt hơn15 năm đầu, từ 1990 đến 2008, đa số tiền đầu tư đổ vào Việt Nam là từ những nước trong vùng Đông Á bao gồm Đài Loan, Đại Hàn, Singapore, Nhật Bản, Indonesia, Malaysia, Thái Lan và Trung Cộng. Đầu tư trực tiếp của những nước phương Tây trong thời gian này không đáng kể. Mới từ gần đây, Hoa Kỳ bắt đầu đổ tiền vào Việt Nam, nhưng so với những số tiền đổ vào của những nước “thực dân lỏi” trong suốt thời gian 15+ năm th́ chưa đáng kể. Trong một bài chúng tôi viết trước đây, chúng tôi đă tố cáo việc để cho những nước thực dân mới trong vùng đem tiền vào nước ta để hút máu nhân dân và hút tài nguyên của xứ xở ta, chúng được quyền xây nhà máy trên những khu đất đai mênh mông mà nhà cầm quyền Hà Nội cho thuê với thời hạn là 90 năm. Những cơ sở nhà máy sản xuất bọn tư bản đầu tư thiết lập đâu phải của nước ta, lợi nhuận mà chúng kiếm được là của chúng, đâu phải là của nhân dân ta? Những toà nhà, những khu vực du lịch, những khu phát triển về địa ốc do chúng bỏ tiền ra đâu phải là của đất nước ta? Tất cả đều của bọn thực dân mới, ngoại trừ một số nhỏ là của những bọn tài phiệt đỏ địa phương, bọn đảng viên gộc ăn của đút của bọn tư bản thực dân hay ăn cắp tiền của nhà nước và nhân dân. Trước kia bọn cộng sản rêu rao chúng làm cách mạng, nhưng nay mọi người đả thấy rơ cách mạng chỉ có lợi cho chúng v́ từ những kẻ vô sản, vô học chúng đă trở nên những tên giầu xụ, có bạc tỉ mỹ kim mà khỏi phải làm ǵ hết, chúng gian manh ăn cướp của nhân dân của đất nước để thụ hưởng riêng.

Lệ thuộc vào ngoại bang về mặt kinh tế tài chánh, cả nước sống nhờ tiền đầu tư trực tiếp, bọn tư bản ngưng đổ tiền vào là không có ngoại tệ để trả số tiền nhập cảng, cán cân ngoại thương bất cân xứng, tiền thu vào không đủ trả tiền mua hàng hoá tiêu dùng và sản xuất. Để có thể bán được hang hóa cho các nước Tây Phương, chúng hạ giá đồng bạc Đồng để giá hàng tính ra tiền Mỹ Kim hay Euros rẻ mạt. Nhưng thế vẫn chưa đủ, chúng hạ giá bán của những món hàng xuống tới dưới cả giá thành để bị Âu Châu và Hoa kỷ phản đối kiện ra trước những cơ quan thương măi quốc tế về tôi vi phạm luật anti-dumping. Chỉ có những nhà sản xuất nhỏ như những nông dân hay những người có cơ sở sản xuất nhỏ là bị thiệt và kêu trời hoặc đành phá sản. Kế hoạch phá giá đồng bạc làm cho t́nh trạng lạm phát gia tăng liên tục, giá hàng hóa tiêu dùng ngày càng lên cao, đời sống đa số nguời dân vốn đă chật vật, nay lại càng khốn đốn. Nhưng với bọn giai cấp cầm quyền, t́nh trạng khốn nạn về mặt kinh tế tài chánh này không ảnh hưởng ǵ đến đời sống nhung lụa của chúng ngoại trừ khả năng ăn cắp của chúng, v́ nay đầu tư trực tiếp của nước ngoài giảm 80 phần trăm, làm sao chúng c̣n cơ hội moi móc, đục khoét như xưa? Chính v́ vậy mà chúng ra lệnh cho bọn tay sai của chúng ở nước ngoài phải kêu gọi Việt kiều gửi tiền về – tiền mà chúng gọi là “kiều hối” một số tiền lớn lao lên tới bảy tám tỷ đô la hàng năm – để cho chúng c̣n chấm mút.

Về nền tảng xă hội, th́ thối nát bất công khắp nơi, vậy mà chủ tịch nhà nước Nguyễn Minh Triết trơ trẽn nói rằng ở Việt Nam không có tham nhũng chỉ có “người mượn mà quên trả!” Người đứng đầu nước mà lấp liếm như vậy th́ làm sao các người cấp dưới không ăn cắp, ăn của đút, lừa bịp, gian lận, tham lam? Khi mà có cả một hệ thống tham nhũng nơi trên ăn bạc triệu, ở giữa ăn bặc trăm ngàn, ở phía dưới ăn vài ba ngàn, vài ba trăm tiền đô la th́ làm sao xă hội không có bất công? Người giầu th́ giầu quá sức tưởng tượng, người nghèo th́ nghèo mạt rệp không có cơm ăn áo mặc, việc phân chia của cải không đồng đều đẻ ra một giai cấp nhỏ thống trị hút máu nhân dân và một giai cấp nghèo gồm tuyệt đại đa số người dân. Thế nhưng cộng sản vẫn thống trị sau hơn nửa thế kỷ v́ chúng cai trị bằng sung đạn, bằng bạo lực, bằng mua chuộc hay nhà tù, bằng mệnh lệnh phải tuân thủ hay sự giam cầm, tra tấn, hành hạ và thủ tiêu.

Xă hội băng hoại, người muốn sống c̣n phải tập tành thói gian dối bịp bợm lưu manh, ai nấy chỉ c̣n muốn hưởng thụ vật chất, những giá trị tinh thần đă bị chà đạp, xóa bỏ, không c̣n đạo đức con người, ai nấy chỉ c̣n sống theo bản năng, cốt làm sao thỏa măn được những thú tính của ḿnh. Để có tiền, người ta chôn đi cái liêm sỉ, cái đạo đức, cái lư trí, cái tư cách, tất cả những cái ǵ tốt đẹp nơi ḿnh, để tranh giành, chụp giựt, cố vơ vét bỏ túi, cố kiếm được càng nhiều tiền càng tốt để được sống sung sướng. Không có ǵ để bán th́ người ta đem bán cả nhân phẩm của ḿnh, người ta trơ trẽn coi mọi thứ là b́nh thường, không c̣n ư niệm phải trái, đẹp xấu nữa.

Cô bé 17 tuổi Nguyễn Đắc Hải Di, tên Tây là Joyce Anne Nguyễn, và mẹ cô, nhà đạo diễn Song Chi, bất b́nh trước cảnh xă hội băng hoại mà ḷng người vẫn trơ trơ, đă gióng lên bao nhiêu tiếng chuông cảnh tỉnh. Qua những bài của hai tác giả đă sinh ra, lớn lên, và sống trong xă hội Việt Nam dưới chế độ Cộng Sản, người ta hiểu được tâm trạng của lớp người trẻ ở Việt Nam: v́ sinh ra và lớn lên trong một môi trường ô uế họ đă tiêm nhiễm những giá trị tiêu cực, họ đă trở nên thụ động, hèn nhát, bất lực, ù ĺ, hèn hạ, ích kỷ, tham lam, vô cảm, bạc nhược, cầu an, giả dối, hoài nghi, mất ḷng tin, v…v… Vấn đề là làm thế nào để cái sửa cái xă hội mục rữa thối nát này? Phải dùng những phương pháp, biện pháp nào? Phải có những phương tiện ǵ, và nhất là phải mất bao nhiêu lâu? Một trong những biện pháp là cải tổ giáo dục, thiết lập một nên giáo dục nhân bản để xây dựng những lớp người công dân tốt cho tương lai. Nhớ lại khẩu hiệu phi lư ph́ cười mà Hồ Chí Minh đặt ra “mười năm trồng cây, trăm năm trồng người” chúng ta phải nhận thức rằng học cái xấu th́ mau nhưng học cái hay cái tốt th́ lâu. Nhưng nếu giáo dục tốt đẹp th́ tất yếu phải có những con người mới sau một thế hệ.

Về hiện trạng của giáo dục, ta thấy có bất công v́ bắt người nghèo è cổ trả học phí, người giầu học trường ngon lành, học phí một tháng bằng lương một năm của bố hay mẹ học tṛ nghèo. Học tṛ nghèo đi bán kẹo, sổ số, bong bóng, bánh đa, hay những cái vớ vẩn khác, để lấy tiền mua sách vở, c̣n con nhà giầu ăn chơi lêu lổng nghiện ngập, đàn đúm làm những chuyện bậy bạ. Trong khi con nhà nghèo đi chân đất, đi bộ hàng chục cây số, qua đ̣ qua sông, đi năm bẩy đứa trên một xe ba gác, hai ba đứa trên một xe đạp, bố mẹ è cổ đạp, th́ con các nhà tài phiệt cộng sản có tài xế lái đưa đi học trong những xe hơi bóng lộn hoặc tự lái những chiếc xe giá hàng vài chục ngàn Mỹ Kim hay hơn nữa đi học.

Giáo dục vẫn c̣n chậm tiến, học tṛ không học được bao nhiêu, sách học thiếu thốn, học sinh học từ chương và chỉ cố lấy cho được tấm bằng dù có phải gian lận hay nhờ cha mẹ có tiền mua bằng. Một bài viết mới đây phổ biến trên Internet tố cáo một số giáo sư đại học – có nêu rơ tên tuổi – hiện đang nắm giữ những chức vụ quan trọng trong ngành giáo dục cao cấp đều là những kẻ gian lận mua bằng, không được đồng nghiệp kính trọng và tín nhiệm. Học sinh sinh viên đi học nhưng chỉ muốn nhanh nhanh ra trường để đi kiếm tiền, để mau được hưởng thụ, được tự do ăn chơi, bố mẹ không c̣n kiểm soát ngăn cấm nữa. Ra trường rồi th́ bố mẹ chạy chọt cho con vào những chỗ béo bở, dễ ăn tiền, mua chuộc để có những chức vị cao, thậm chí gả con cho những gia đ́nh giàu có để dược hưởng những quyền lợi phi pháp. Nhiều người xin vào sở làm để có tên trển sổ lương nhưng không đi làm, không lấy lương – giống như lính ma lính kiểng ngày xưa ở miền Nam – để rồi đi làm áp phe, mánh mung cho quan thầy, ăn tiền hoa hồng, rồi sống phè phỡn.

Kết luận:

35 năm đă trôi qua, 25 năm đả có chính sách “đổi mới” nhưng tương lai đất nước vẫn mù mịt, không có ǵ để mà phấn khởi hay hănh diện hết. Trái lại, cái nhục mất nước đang là chiếc kiếm Damoclès treo lủng lẳng trên đầu dân tộc Việt Nam, bọn đế quốc mới phương Bắc lúc nào cũng hăm he nuốt chửng đất nước ta, hiểm họa đồng hoá của dân tộc hán đang hiển hiện, chúng không những kiểm soát chúng ta về mặt chính trị, mà cón đe dọa bao vây, làm suy xụp nền kinh tế của chúng ta. Chúng có tai mắt ở khắp nơi, chúng ta chưa ngo ngoe, chúng đă biết.

Như cô bé Joyce Anne Nguyễn đă nhận thức, đất nước ta phải do dân tộc ta quyết định, không thể trông mong vào bất cứ một cường quốc nào khác, v́ cường quốc nào cũng có thói thực dân, cũng có ư đồ, cũng có quyền lợi để bảo vệ hay đ̣i hỏi. Chúng tôi c̣n nghĩ rằng để lật đổ chế độ độc tài gian ác Cộng Sản hiện thời, tất cả người dân hiện sống ở Việt Nam cần phải nhận thức được vai tṛ lịch sử của ḿnh mà hiên ngang đứng lên biểu t́nh, kêu gọi cả những đảng viên sáng suốt hăy về phe ḿnh. Chỉ những người con đất nước c̣n ở lại mới có khả năng làm công việc lịch sử này. Họ phải có gan đứng lên chống lại bạo lực, có gan giương cao ngọn cờ phục hưng đất nước, vung tay lên cao hát bài ca chiến đấu.Những người Việt sinh sống ở hải ngoại không có thể làm ǵ hơn là ủng hộ, phụ giúp, hân hoan tiếp tay trong việc quảng bá thông tin hoặc tài trợ mà thôi.

 

Hướng Dương

Viết trong mùa Xuân đên tối thứ 35 của dân tộc


<< trở về đầu trang >>
free counters