Nghẹn ngào với nước mắt và lời nói của dân
Ngày nay. Tiến lên xă hội chủ nghĩa là mơ ước của những con dân ngây thơ và mù quảng. Đứng trước những luận điệu tuyên truyền của Đảng Cộng Sản. Lầm tưởng trong giai đoạn Quá Độ đó đảng ta đă gặt hát không ít thành tích, mà nếu mơ màng, chúng ta tưởng rằng đảng đă lảnh đạo đất nước và lập nên những chiến công vẽ vang. Nhà cao tầng, cầu cống, những công tŕnh lớn mọc lên như nấm trong chiều hè gặp mưa. Chúng cứ lố chố, chen chúc vươn lên. Có những căn nhà độc nhất trên toàn thế giới, nhà cao 5 tầng, với chiều rộng 1,2m và chiều dài 2,6m. Đứng ngạo nghể thách thức những căn nhà lụp xụp phía sau, những ao nước tù đọng đen kịt và bốc mùi xú uế. Những cây cầu mang tầm vóc khu vực, sẵn ràng hay lăm le đạt vị trí dài nhất và to nhất thế giới. Đang không ngừng mọc ra tại Việt Nam ta. Những đội ngũ khoa học gia, nhà nghiên cứu đông đảo nhất thế giới đang quản lư nhà nước. Những kỹ sư, tiến sĩ đầu ngành.... Hứa hẹn đưa đất nước đi lên. Những vụ sập cầu, những vụ bê tông cốt tre, đồng tiền polyme giả đang được dùng một cách chính thức... Nói lên cái bản chất của đại trí tuệ. Mà phủ nhận một điều là độc đảng và cách cai trị đất nước hiện nay chính là sự bóc lột, cộng nô và là một mô h́nh kinh tế - xă hội nguy hại cho đất nước. Cho dân tộc, cho đạo đức, cho giống ṇi. Làm cho dân tộc Việt Nam tụt hậu về mọi mặt so với khu vực. Làm cho công dân các nước coi thường người dân Việt Nam. Thực tế trong bổi cảnh phát triển hiện nay. Đảng ta đă tạo ra hàng chục vạn người không nhà không cửa. những thương phế binh một thời đă quên đi tính mạng để đấu tranh cho chính quền. Những món nợ nước ngoài không trả nổi tới đời con cháu. Những tài nguyên cạn kiệt, những nguy hại cho môi trường sống, thảm họa hạn hán và lũ lụt là điều tất yếu khi rừng bị phá tan hoang, hàng chục vạn mét vuôn trồng lúa bị ngập mặn... Hàng triệu các cô gái lơa thể, tay cầm cờ đỏ sao vàng của CS, đứng thắng hàng trong tủ kính..... Than ôi. Chúng đang ngày đêm hành hạ con dân và đất nước đến ngày tàn tạ nhất. Là h́nh ảnh một cụ già tóc bạc, đôi tai đă nghếnh ngăng, đôi mắt đă mờ... Đang lê từng bước nặng nhọc theo đoàn biểu t́nh để đ̣i công lư cho gia đ́nh, cho chính Ông và cho đứa con tàn tật c̣n nằm lại trong nhà tù Cộng Sản. Số phận thật trớ trêu khi đảng ta đả dùng thủ đoạn, thông qua chính quyền để tước đoạt tiền tài, trâu ḅ, con cái... Của một người già khốn khổ. Để rồi củng như NGUYỄN CHÍ THIỆN khi ngồi tù, như Người Lính VNCH tàn phế hàng ngày chứng kiến Cộng Sản ăn nhậu, mua trinh... Đă uất ức mà nói lên ḷng căm phẫn của chính họ và sự tàn ác, xa rời dân tộc của đảng cộng. Để rồi từ đó Ông dân oan nầy đă phải thốt lên những câu kêu trời, trước những cán quyền đang cầm chặt cái cân công lư, để đánh chính những người dân trên đất nước họ. Cán cân dân oán Dân oán cán cân Ăn và nhậu là hai từ đồng nghĩa Ăn làm sao để thấm thía t́nh dân Chứ đừng nghĩ ăn mà sướng một lần Ăn cơ hội, để t́nh dân khổn khổ Chứ đừng ăn như một lần ngồi cộ Để đàn con khốn khổ lắm cha ơi Con van xin thảm thiết bởi một lời Nên cứu vớt chử "Than Ơi" khốn khổ. Hồ Văn Thái - xóm 3 -thôn Thanh Hồng - xă Hương Sơn - Tân Kỳ - Nghệ An. Mỗi câu thơ là một lời than trách, kêu oan... Trước hành vi ngang tan và tham nhũng bóc lột, để rồi có người ăn không hết, nên t́m cách tiêu tiền phung phí, t́m cách hướng thụ phi pháp Cuộc sống của họ là cuộc sống của toàn dân tộc gom góp về đó. Tài sản của họ là tập hợp của cả tinh hoa, tài sản dân tộc tập hợp lại bằng cách bóc lột và tham nhũng. Nhà của một cán bộ c̣n có cả trống đồng đông sơn, những bức tranh cổ, bản thân ḿnh củng được đúc thành tượng đồng, với hy vọng sau nầy lên thánh. Con cái họ đi học trên những ô tô hạng sang bậc nhất thế giới... Hởi ơi ! Nô lệ cho dân của xă hội cấp tiến là thế đó. Những căn nhà cao tầng, những biệt thự xây theo kiểu Pháp, kín cổng cao tường... Như muốn cán đi những âm thanh kêu khóc của các con dân cùng khổ ngoài kia. Tiếng khóc, tiếng rên của các cô gái quê bán hoa cho khách lấy tiền nuôi thân, nuôi gia đ́nh, em út c̣n ở quê nhà... Để đêm đêm tiếng khóc ấy lay động đến cả cành lá, chứ đừng nói đến ḷng người. Nhưng những căn nhà ấy vẩn là nơi âm u, âm thanh khó lọt... Bao bọc bởi hệ thống pháp luật không bỏ sót một con kiến nhỏ, nhưng con voi cứ thong dong cất bước.. Ăn làm sao để thắm thía t́nh dân. Liệu rằng đă mơ hồ hay đặt hy vọng một sự hồi tâm không bao giờ có. Trải qua bao thế hệ đất nước đấu tranh, ngoại xâm và cường quyền... Nên người dân Việt đă sợ chiến tranh, hay chính họ vẩn c̣n đặt vào niềm tin một ngày nào đó cộng sản sẽ quay đầu về lại với dân tộc. Để thấm thía t́nh dân. Thật là bi thảm khi đă cùng cực nhưng vẩn tin hay như mơ hồ tin vào một chế độ. Để rồi thốt lên: Để dàn con khốn khổ lắm Cha ơi. Cha nào? Người Cha dân tộc hay đảng cộng sản mà biểu hiện rơ nhất trong tiềm thức của họ là Hồ Chí Minh? Nếu đặt địa vị vào đảng cộng sản mà gọi là Cha, thiết nghĩ những lời rên xiết kia đă đặt nhầm chỗ. Cộng sản không có con cái, nếu có con cái th́ chúng phải nghĩ đến con cái, đến thế hệ tiếp nối. Bằng chứng chúng đă bán hết tài nguyên, bán biển cả, bán đất đai, bán ruộng vườn, bán luôn cả bà con thân thích và bán các cô gái như những món hàng... Thử hỏi sau nầy, các thế hệ tiếp nối sẽ sống ra sao? sống bằng ǵ? ăn cái ǵ?..... Nếu gọi Cha là dân tộc Việt Nam ta th́: Đă đến lúc các cụ phải chính thức lên tiếng, vạch rơ bạo tàn, cảm hóa và nói lên sự thật cho các thế hệ trẻ... Những người đồng cảnh, những tư tưởng tiến bộ, những tiếng nói yêu dân tộc... Thiết nghĩ đó chính là hàng vạn con dân trong nước. Tiếng than như âm ỉ, như nồi nước đun sôi sùng sục, đến độ bung nắp vung, từng tiếng bùm bụp của nồi nước như những tiếng kêu van, và sẽ phá tan, bung ra khi có thêm một ngọn lửa đủ nhiệt. Nổi oán thán, căm hận và đồng hành nầy chính là những tiếng kêu mời gọi đứng lên. Thách thức bạo quyền. Để minh chứng dân tộc chưa bao giờ bị đè bẹp trong lịch sử 4000 năm. Chính những lúc dân bị đàn áp, tôn giáo bị trù dập th́ dân tộc ta lại có một tinh thần mảnh liệt nhất. Nhưng lúc nầy hai câu thơ lại uất nghẹn khó hiểu: Con van xin thảm thiết bởi một lời. Nên cứu vớt chữ than ơi khốn khổ. Không c̣n nữa, cán cân công lư lúc nầy đă là cán cân chung, cán cân của dân tộc Việt Nam. Đă đến ngày cộng sản phải trao lại cho dân tộc quyền lảnh đạo, nhân dân là người cầm cân nảy mực và là cán cân công lư, truy xét mọi hành động của các phần tử trong Quốc Gia, phần tử thuộc Dân Tộc ta. Qua phương tiên truyền thông đa chiều và chân thực. Mà không cần phải van xin, ban ơn... Khi đă sinh ra là một con dân nước Việt. Mỗi một phần tử đều có tránh nhiệm đóng góp và cùng nhau xây dựng, củng như được thừa hướng những lợi ích ngang nhau. Quyền được sống, bảo trợ quyền sống, bảo trợ thu nhập, quyền được kiện tụng, quyền sở hữu hợp pháp.... Của một chính thể dân chủ đa nguyên. Tác giả có thể cảm nhận, hay đă nhận thấy chăng? Có điều tôi cảm nhận được cái đau khổ tột cùng từ vực sâu u tối, mà cái chính quyền mang danh chính đảng nầy gây nên cho Ông, củng như cho dân tộc. Tự trong sâu thẳm, giọt nước mắt tâm hồn tuôn chảy, trong khi đôi mắt đă cạn ḍng. Nh́n chính đửa con tàn tật do bị bỏng, khi rơi xuống hố tôi vôi. Rồi lại nh́n chính đứa con tàn tật nầy vào tù, bị hành hạ, bắt đi đập đá, chăn heo, mà cụ thể là công an quản giáo tên Hiếu đôi 44, K1, trại 6 Thanh Chương Nghệ An đă đánh anh Hồ Văn Thanh con ông Hồ Văn Thái tàn nhẫn... Chứng kiến người thắng cuộc bắt trâu đền án với mức mười sáu triệu đồng. Trong khi con trâu bét ra củng giá trị khoảng đó. Mặt khác kẻ mang danh công lư, thu luôn hai số tiết kiệm trị giá năm mươi triệu đồng. Kẽ mang danh công an để chiếm đoạt số tiết kiệm.... Đă đấy ông xuống cảnh bùn đen, tận cùng địa ngục. Bài thơ như một lời kêu khóc, một tiếng thét cùng cực, kêu lên trời cao. Tiếng thét như xé toang bức màn tu tối và tỉnh mịch của một chế độ bưng biền. Bài thơ đă vượt qua những âm luật trắc bằng để làm ta sực tỉnh giấc u mê, để rồi vượt qua sợ hăi, đứng lên vạch rơ nguyên nhân và t́m đường tranh đấu. Bốn chữ "Than ơi khốn khổ" đă thức tỉnh họ. Cảnh báo cho cộng sản ngày tàn đă đến.
Trần Văn Huy